Chương trước
Chương sau
"Ta không ăn có được hay không? Ta không đói."
Nguyệt Tích Lương yếu ớt phản kháng, mắt đẹp long lanh như muốn nhỏ ra nước. Bắc Mạc Quân cuồng tức phụ không bị mủi lòng mới là lạ.
"Không ăn sao? Nhưng ta đã đọc trong sách, nấu theo trong sách, còn bị đứt tay…"
Bắc Mạc Quân dơ lên ngón tay trỏ có vết đứt nông đến nỗi không nhỏ ra được một giọt máu nào, đáng thương hề hề nói.
Nguyệt Tích Lương vô ngữ đỡ trán, gắng gượng kìm nén ý muốn hất tung cái bát tổ yến tỏa mùi ra hắc ám. Nàng mỉm cười hòa nhã, môi đỏ mọng chất vấn.
"Chàng đã ăn thử nó chưa?"
Bắc Mạc Quân thành thật lắc đầu.
"Ta nấu cho nàng, ta thử làm gì."
Chưa kể, tổ yến là đồ vật dành cho nữ nhân dưỡng nhan, bồi bổ, một đại nam nhân như hắn ăn tổ yến có vẻ sao sao.
Nguyệt Tích Lương đẩy bát tổ yến về phía hắn, đưa điều kiện.
"Vậy chàng ăn thử trước đi đã, chàng thấy nó ăn được thì ta sẽ ăn."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, ăn đi!"
"... Được rồi."
Bắc Mạc Quân nuốt nước miếng, nhìn trước ngó sau một hồi, xác định không có ai xung quanh mới múc một thìa tổ yến bỏ vào miệng. Tổ yến hắn nấu không hiểu sao nhừ toẹt, vừa vào trong miệng liền tan, muốn nhổ ra cũng không kịp nữa.
Mặt Bắc Mạc Quân từ trắng chuyển thành đen, từ đen chuyển thành đỏ, từ đỏ chuyển thành vàng, cuối cùng từ vàng chuyển thành xanh lét, sặc sỡ đủ màu y như tắc kè hoa.
Cái vị này…
Cái vị kỳ diệu này…
Cái vị này đưa người ta vút bay lên thiên đàng.
Nếu không có nội lực thâm hậu chống đỡ, Bắc Mạc Quân đã sớm thăng thiên.
Lần đầu tiên Bắc Mạc Quân hối hận khi nghe lời Nguyệt Tích Lương. Lần đầu tiên Bắc Mạc Quân ăn một thứ nó khó ăn, nó ghê tởm đến thế.
Nguyệt Tích Lương nhìn sắc mặt biến đổi thất thường của Bắc Mạc Quân thì biết tỏng kết quả, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, may thay không ăn.
"Thế nào? Ngon chứ?"
Nguyệt Tích Lương biết rõ còn hỏi, nhận lại ánh mắt ấm ức của mỗ vị vương gia. Vị cay nồng xộc lên mũi khiến hắn đỏ bừng mặt, ho sù sụ.
"Ngon… khụ khụ! Ngon… muốn chết."
Đúng vậy, là ngon muốn chết luôn!
"Ha ha ha, Tiểu Quân Quân, chàng đừng vào bếp thì tốt hơn, ta sợ nổ bếp đã là nhẹ, chàng muốn ta bị ngộ độc thực phẩm mới vừa lòng?"
Nguyệt Tích Lương ôm bụng cười lăn cười bò, cười ngặt nghẽo, miệng ngoác đến tận mang tai.
"Không có."
Bắc Mạc Quân phi thường oán giận, thầm nhủ bản vương anh minh thần võ, bản lĩnh hơn người vậy mà lại không nấu nổi một bát tổ yến bình thường?
Hắn không phục!
Ngày mai hắn thử lại lần nữa!
Hắn sẽ nấu bằng được tổ yến cho Nguyệt Tích Lương và bảo bảo của hắn ăn, nổ mấy cái phòng bếp không sao hết. Bếp nổ xây lại, nhưng mặt mũi nhất định phải vớt về. Để nó trôi dạt quá lâu, có ngày không tìm thấy!
Bắc Mạc Quân gọi người vào mang bát tổ yến khủng bố đổ đi. Hắn đỡ Nguyệt Tích Lương nằm xuống, đắp chăn cho nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, thủ thỉ.
"Nàng ngủ đi, ta sang thư phòng bàn chuyện với nhạc phụ đại nhân.
Mấy ngày hôm nay Bắc Mạc Quân không ngủ cùng Nguyệt Tích Lương, hắn nói hắn ngủ ở thư phòng để tránh đụng chạm nàng. Nhưng Nguyệt Tích Lương biết, hắn nói dối. Bắc Mạc Quân căn bản không ngủ. Nói cách khác, hắn không có thời gian ngủ.
Nguyệt Tích Lương mang thai làm đảo lộn hầu như mọi thứ. Bắc Mạc Quân không cho nàng làm việc chạy đông chạy tây, động tay động chân. Những chuyện vốn dĩ là chuyện của nàng hắn đều ôm vào người.
Nguyệt Tích Lương cảm thấy cứ như vậy hắn sẽ kiệt sức mất. Trước nàng chỉ đạo hậu phương, hắn lãnh đạo tiền tuyến, giờ cả hậu phương lẫn tiền tuyến cùng do hắn đảm nhận.
Nàng thương hắn, vì thương hắn nên không muốn hắn chịu đựng. Sức khỏe của nàng hắn lo, sức khỏe của hắn nàng không lo sao?
Nguyệt Tích Lương kéo y phục Bắc Mạc Quân, mở miệng.
"Tiểu Quân Quân, từ ngày mai ta sẽ lại làm chính sự."
Ăn không ngồi rồi không phải là phong cách của Nguyệt Tích Lương nàng.
Bắc Mạc Quân cau mày, hiển nhiên không đồng ý.
"Nàng ngoan ngoãn dưỡng thai, chuyện bên ngoài có ta và nhạc phụ, nhạc mẫu quản, không đến lượt nàng!"
Bảo bảo của hắn là quan trọng nhất, là ưu tiên hàng đầu.
Nguyệt Tích Lương đã dự trước sẽ xảy ra tình huống máu chó này, nành bình tĩnh hỏi hắn.
"Các ngươi biết chế thuốc trị thương không? Các ngươi biết cách đối phó cổ binh không? Các ngươi có chỉ huy đám đại phu kia trị thương cho binh sĩ đâu ra đấy không? Các ngươi biết giải cổ, giải độc không? Ta lắm mưu mô, ta vô sỉ, các ngươi có không?..."
Bắc Mạc Quân liên tục lắc đầu, hình như bấy giờ mới để ý tới những thứ này.
Thiếu Nguyệt Tích Lương, nguy thật!
Ngoài kia bao nhiêu tướng sĩ trúng cổ của Cổ tộc chưa được chữa trị, thiếu Nguyệt Tích Lương, hắn không biết thu xếp ra sao.
Nguyệt Tích Lương hài lòng vỗ vai Bắc Mạc Quân, hất cằm.
"Cho nên ta phải đích thân ra tay. Chàng không cho cũng được, nếu chàng muốn Bắc Nguyệt liên minh rối tinh rối mù."
Rối tinh rối mù nội bộ còn đòi kháng địch cái rắm!
Không nghe câu: sau sự thành công của nam nhân là bóng hình của người phụ nữ hay sao?
Mặc dù Nguyệt Tích Lương không hiền lương thục đức, tiêu chuẩn mẫu mực gì cho cam, nhưng ít nhất nàng là nữ nhân không chệch đi đâu được.
Bắc Mạc Quân đắn đo giây lát, đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc trước ánh mắt mong chờ của Nguyệt Tích Lương, hắn tạm thời đáp ứng, còn không yên lòng bồi thêm.
"Thấy không khỏe thì bảo ta, không được cậy mạnh."
Nguyệt Tích Lương nhu nhuận gật gù, cười hì hì nịnh nọt.
"Ta mang thai, không phải mắc bệnh hiểm nghèo. Ta cũng không có yếu đuối tới mức ra gió là ngất."
Vâng, nàng khỏe như trâu!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ hưởng ứng, đợi Nguyệt Tích Lương chịu đi ngủ mới đến thư phòng tiếp tục công việc dang dở.
Tại thư phòng, Nguyệt Kinh Thiên buồn chán suýt chút nữa ngủ gật lần thứ ba. Hắn quệt nước miếng chảy dài, mắt lờ đờ nhìn theo con muỗi bay vo ve trên đầu.
Hiền tế, sao ngươi còn chưa tới?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.