"Ta không ăn có được hay không? Ta không đói."
Nguyệt Tích Lương yếu ớt phản kháng, mắt đẹp long lanh như muốn nhỏ ra nước. Bắc Mạc Quân cuồng tức phụ không bị mủi lòng mới là lạ.
"Không ăn sao? Nhưng ta đã đọc trong sách, nấu theo trong sách, còn bị đứt tay…"
Bắc Mạc Quân dơ lên ngón tay trỏ có vết đứt nông đến nỗi không nhỏ ra được một giọt máu nào, đáng thương hề hề nói.
Nguyệt Tích Lương vô ngữ đỡ trán, gắng gượng kìm nén ý muốn hất tung cái bát tổ yến tỏa mùi ra hắc ám. Nàng mỉm cười hòa nhã, môi đỏ mọng chất vấn.
"Chàng đã ăn thử nó chưa?"
Bắc Mạc Quân thành thật lắc đầu.
"Ta nấu cho nàng, ta thử làm gì."
Chưa kể, tổ yến là đồ vật dành cho nữ nhân dưỡng nhan, bồi bổ, một đại nam nhân như hắn ăn tổ yến có vẻ sao sao.
Nguyệt Tích Lương đẩy bát tổ yến về phía hắn, đưa điều kiện.
"Vậy chàng ăn thử trước đi đã, chàng thấy nó ăn được thì ta sẽ ăn."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì cả, ăn đi!"
"... Được rồi."
Bắc Mạc Quân nuốt nước miếng, nhìn trước ngó sau một hồi, xác định không có ai xung quanh mới múc một thìa tổ yến bỏ vào miệng. Tổ yến hắn nấu không hiểu sao nhừ toẹt, vừa vào trong miệng liền tan, muốn nhổ ra cũng không kịp nữa.
Mặt Bắc Mạc Quân từ trắng chuyển thành đen, từ đen chuyển thành đỏ, từ đỏ chuyển thành vàng, cuối cùng từ vàng chuyển thành xanh lét, sặc sỡ đủ màu y như tắc kè hoa.
Cái vị này…
Cái vị kỳ diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776916/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.