Nữ tử lam y động động thân mình, nghe sau lưng có tiếng thét gào thảm thiết liền biết người đã bị sập bẫy. Nàng mỉm cười phúc hắc, điềm đạm quay đầu lại, khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết hơi giương cao tự đắc. Nàng sải bước to đến bên miệng hố, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong đã sớm hôn mê bất tỉnh, chậc lưỡi.
- " Ái chà chà, lão nương đoán không có sai. Dùng cách này hắn quả nhiên mắc mưu. "
Có lẽ chính Lãnh Phong cũng không chịu thừa nhận bản thân hắn có chấp niệm sâu sắc với Lăng Tiêu Nhiên.
Chỉ vì một bóng lưng mà hồn nhiên thả lỏng cảnh giác, chấp niệm ấy không phải nhiều bình thường. Nguyệt Tích Lương thực ra có chút đồng cảm với hắn.
Mẫu thân à mẫu thân, người nợ đào hoa quá nhiều, khó trách bị đào hoa quật!
Hiên Viên Dật không nhanh không chậm đi tới, đứng cạnh nàng, dang hai tay hỏi.
- " Được rồi, người cũng đã đến tay, tiếp theo nàng dự tính như thế nào? "
Không lẽ tra tấn, buộc Lãnh Phong phải đưa nàng đến chỗ Nguyệt Kinh Thiên? Cách này không phải là không khả thi, nhưng Lãnh Phong là con người thế nào? Hắn có thật nghe lệnh Nguyệt Tích Lương, hay là nhân cơ hội phản kích, lừa bọn họ vào tròng?
Nguyệt Tích Lương quấn lọn tóc mai, bĩu môi nói.
- " Ta không tin hắn. "
- " Vì vậy? "
Nàng vỗ vai Hiên Viên Dật, trịnh trọng tuyên bố.
- " Ngươi đưa hắn đến một chỗ, hắn tự khắc sẽ sống không bằng chết. Coi như ta trả thù cho phụ mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776871/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.