Lãnh Phong vốn đang thảnh thơi đi dạo bỗng nhiên đánh cái rùng mình, sởn tóc gáy. Tâm thần hắn không yên, cả người bồn chồn như có dự cảm sắp xảy ra một chuyện gì đấy không mấy tốt đẹp. Hắn dừng bước, ngó Đông ngó Tây, nhíu chặt chân mày.
Gặp quỷ!
Chẳng lẽ ai đang tính kế hắn không thành?
Nhưng mà.... mấy lão bất tử trong Thiên Ma cung đều không phải ngu ngốc. Bọn hắn nên biết đây là thời điểm nhạy cảm, không phải lúc để đấu đá nội bộ.
Lãnh Phong trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, không có chuyện hắn cảm giác sai. Nhờ vào giác quan thứ sáu linh thiêng này mà hắn đã né tránh được biết bao nhiêu lần nguy hiểm ngàn cân treo sợi
tóc. Giác quan thứ sáu là thứ Lãnh Phong luôn lấy làm tự hào...
Bất quá.... cũng có lúc nó không nhạy đi?
Dạo gần đây hắn hay đa nghi...
Lãnh Phong tự mỉa mai cười cười, đang khi hắn định nhấc chân đi tiếp thì đằng sau vang lên tiếng gọi gấp gáp.
- “ Lãnh hộ pháp! Lãnh hộ pháp! Ta cuối cùng tìm thấy ngài rồi! “
Lãnh Phong ngờ vực nhìn lại, thấy có một hắc bào hớt hải chạy tới, dưới lớp mặt nạ, hơi thở y rối loạn ồ ồ, chắc hẳn đã mệt lắm.
Lãnh Phong cao ngạo trông xuống hắc bào nam tử, giọng điệu không hờn giận, uy nghiêm đĩnh đạc.
- “ Có chuyện gì? “
Tên tôm tép nhãi nhép nào đó run lẩy bẩy, dường như hắn rất sợ đại nhân vật trước mặt, điều đó làm một người tự luyến như Lãnh Phong càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776870/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.