Nam tử hắc y đứng giữa đống thi thể, vạt áo sạch sẽ không dính một hạt bụi, mặt không đổi sắc tra kiếm vào vỏ. Hắn đưa tay đẩy cánh cửa đóng chặt. Kẹt...... Bên trong phòng khác với tưởng tượng của nam tử, nó càng giống như lao ngục hơn là phòng ở. Mùi ẩm mốc hòa lẫn máu tanh nồng xộc vào mũi, hai bên kê những chiếc giá gỗ, trên giá treo dụng cụ dùng để tra tấn phạm nhân, cực kỳ đa dạng. Leng keng! Có tiếng dây xích va chạm vào nhau vang dội, kèm theo đó là tiếng thở đều đều, chậm rãi. - " Ngươi..... phá giấc ngủ của ta. " Giọng nói trầm khàn phá lệ đột ngột cất lên trong không gian ghê rợn. Nam tử hắc y ngược lại không bị kinh sợ hay bất ngờ, dường như hắn đã biết đến sự tồn tại của người nói chuyện từ lâu. Hắn dừng bước, hơi nhíu mày, hai ngón tay thon dài chuyển động, cách không hướng giá nến bắn ra một dòng nội lực. Phừng! Mấy ngọn nến liền kề nhau không cần mồi lửa mà vẫn bốc cháy. Thắp sáng thêm cho căn phòng vốn le lói, mù mờ khó chịu. Người còn lại có vẻ đã nhiều ngày không được nhìn thấy ánh sáng mạnh, hắn không thích ứng rên rỉ, muốn đưa tay che mắt nhưng khổ nỗi lực bất tòng tâm. Hắc y nhân ngước mắt, bấy giờ mới minh bạch tiếng dây xích từ đâu mà có. Cuối căn phòng, một nam tử cường tráng bị những dây xích to bằng cổ tay kìm hãm, tứ chi dang rộng, y phục rách bươm chỉ đủ che thân. Cơ thể hắn chi chít những vết roi da, máu thịt lẫn lộn, vì không được xử lý qua nên đã mưng mủ, có dấu hiệu thối rữa. Làn da hắn ngăm đen, nổi bật lên đầu tóc bạc trắng rũ rượi, khuôn mặt góc cạnh tái nhợt nhưng vẫn giữ sự kiêu ngạo, lạnh lùng tận trong cốt tủy. Nam tử hắc y thờ ơ ôm kiếm, trầm ngâm mở miệng. - " Khí của ngươi.... ta quen. " Người đối diện từ từ mở mắt, con ngươi màu xám lóe lên tia sáng hưng phấn. - " Ngươi cảm nhận được khí? Ngươi là.... ai? " Nói đến đây, hắn bất chợt ngừng lại. Bởi vì, không cần người nào đó trả lời, chính hắn cũng đã nhận ra y. Bao nhiêu năm ẩn nấp đi theo bên người thiếu chủ, các mối quan hệ của thiếu chủ hắn rõ ràng hơn ai hết. Nhị vương gia Cảnh Lăng - Bắc Mạc Quân! Bắc Mạc Quân cười mà như không cười đáp. - " Ngươi quả nhiên biết bổn vương. Nếu bổn vương không nhầm, ngươi là con chuột nhắt hay trốn đông trốn tây đằng sau nhạc phụ đại nhân đi? " Cả hắn và Nguyệt Kinh Thiên đều phát hiện ra y, chẳng qua trên người y không mang theo sát khí nên bọn hắn lười vạch trần mà thôi. Còn về khí, Bắc Mạc Quân cũng mới lĩnh ngộ được khoảng thời gian gần đây. Khí, đúng thật danh bất hư truyền. Nhờ có nó mà hắn giảm được không ít việc phiền phức. Không thể phủ nhận hắn là thiên tài võ học. Đối với những thứ người khác phải mất mấy năm, thậm chí hàng chục, hàng trăm năm để theo đuổi, hắn lại thực dễ dàng đạt được. Đây là điều khác biệt giữa người với người. Leng keng! Nam tử tóc bạc cựa mình hòng tìm tư thế thoải mái hơn. - " Ta không phải chuột nhắt, ta tên Cùng Kỳ! " Bắc Mạc Quân, hắn đã để ý từ trước, y là nhân vật thầm tàng bất lộ nhất trong tứ quốc. Nói thực lực y mạnh một cách quá đáng cũng không ngoa, nhất là bảy năm trở lại đây, không có người nào biết y sâu cạn tới đâu, vô cùng bí ẩn. Khi đi cùng Nguyệt Tích Lương, Bắc Mạc Quân thuộc kiểu người thu liễm mũi nhọn. Hắn giấu đi phong hoa của mình, trợ giúp Nguyệt Tích Lương càng tỏa sáng rực rỡ. Bất quá.... không nên vì thế mà xem nhẹ Cảnh Lăng chiến thần, đấu với Nguyệt Tích Lương, ngươi còn có đường sống. Nhưng đấu với Bắc mạc Quân, ngươi chỉ nước rơi vào vạn kiếp bất phục, thi cốt vô tồn. Bắc Mạc Quân.... đã không ra tay thì thôi, một khi hắn ra tay, kinh thiên động địa. Cùng Kỳ? Cái tên kỳ quái! Bắc Mạc Quân chẳng thèm để ý hắn xưng danh, hỏi. - " Chuột nhắt, ngươi tại sao lại ở đây? Không theo nhạc phụ nữa? " Cùng Kỳ ngạc nhiên nhướn mày. - " Ngươi không biết chuyện? " Hắn cứ nghĩ Bắc Mạc Quân biết được tung tích của thiếu chủ mới mò đến nơi này chứ? Xem ra không phải, mục đích của hắn là cái khác. Bắc Mạc Quân hiếm khi để lộ ra biểu cảm nghi hoặc, ngu ngơ. - " Biết cái gì? " Không thể trách Bắc Mạc Quân, hắn không tham gia đại hội võ lâm, cũng chưa gặp mặt Nguyệt Tích Lương, lại thêm mấy người Hàn Uy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Thành ra không ai nói cho hắn thân phận thật sự của Nguyệt Kinh Thiên, hắn không hề hay biết 'nhạc phụ' hắn hiện tại đang đầu nhập phe đối địch. Hắn nghĩ Nguyệt Tích Lương đơn giản là cậy mạnh nên mới xông vào Thiên Ma cung, không tính đến uẩn khúc trong đó. Bắc Mạc Quân không ngờ cũng có những lúc hồ đồ như vậy... Cùng Kỳ giữ nguyên khuôn mặt tảng băng, hắn bí hiểm dụ dỗ. - " Ngươi thả ta ra, ta nói cho ngươi. " Bắc Mạc Quân: " ....... " Bạn nhỏ Tiểu Quân Quân không nói không rằng xoay người đi thẳng. Thừa nước đục thả câu! Bổn vương không cần! Cùng Kỳ trực tiếp đần thối. Này.... chuyện này rất quan trọng, ngươi không tính nghe nghe một chút sao?! - " Bắc Mạc Quân, ta là đồng minh với ngươi! Thả ta ra, đối với ngươi có lợi chứ không có hại! " Bất đắc dĩ, Cùng Kỳ đành xuống nước thỏa hiệp. Hắn không thể bị nhốt lâu hơn được nữa. Hắn có việc quan trọng cần làm, hắn cần đi cứu người, bằng hữu hắn đang đợi hắn, Nguyệt Kinh Thiên..... đang đợi hắn! Bắc Mạc Quân đạm đạm ngoái đầu. - " Bổn vương lấy cái gì tin ngươi? " Cùng Kỳ, là mãnh thú cũng là hung thú. Thả hay không thả là một ván cược, phải xem Bắc Mạc Quân có thích đánh bạc hay không... Cùng Kỳ liếm đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước, phi thường trấn định nói. - " Ta thề độc! " ......... Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật một đường đi ra khỏi địa phận Hồng bộ, cảnh quan xung quanh dần dần thay đổi, xoa hoa hơn, sinh khí hơn. Hiên Viên Dật không hiểu nhìn bóng người xa tít phía trước, hỏi Nguyệt Tích Lương. - " Chúng ta theo dõi hắn đã nửa ngày, nàng rốt cuộc muốn làm gì? " Suỵt! Nguyệt Tích Lương đưa tay lên môi ra hiệu hắn nhỏ tiếng một chút, nàng hạ giọng. - " Đương nhiên là ta muốn bắt hắn rồi! " Hiên Viên Dật chả hiểu vì sao bị ngữ điệu nghiêm trọng của nàng lây nhiễm, hắn gần như là thầm thì. - " Vậy thì bắt luôn, nàng còn đợi cái gì? " Nguyệt Tích Lương trả cho Hiên Viên Dật một đạo ánh mắt khinh bỉ, nàng gõ đầu hắn, trề môi. - " Ngươi nói nghe tốt lắm. Nếu tên Lãnh Phong này dễ bắt như vậy thì ta cần tốn thời gian vừa đi theo hắn vừa nghĩ cách ư? " Lãnh Phong không phải do may mắn mới leo lên được vị trí thiếu môn chủ, hắn là con người trường phái thực lực. Lăng mẫu thân nói, võ công hắn tuy ngang bằng nàng nhưng mà khó đối phó hơn nàng rất nhiều. Căn bản.... hắn không phải chính nhân quân tử gì cho cam, hắn sẵn sàng sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để đạt được mục đích. Và hắn.... bình thường đều rất cẩn trọng. Như Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật phải đi cách xa hắn một khoảng nhất định, nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ bị hắn cảm nhận được hơi thở, nảy sinh nghi ngờ. - " Cũng đúng.... " Hiên Hiên Dật gật đầu, suy ngẫm. Đánh, hắn và Nguyệt Tích Lương liên thủ có thể nắm chắc tám mươi phần trăm đánh thắng Lãnh Phong. Nhưng đánh gây động tĩnh quá lớn, không khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Không phải vạn bất đắc dĩ, không đánh. Còn cách nào? Nguyệt Tích Lương vò đầu bứt tai, mắt thấy Lãnh Phong gần đến nơi ở của hắn đâm ra nôn nóng. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý tưởng điên rồ. Nàng nuốt nước bọt, kéo cánh tay bạn nhỏ Dật, bày mưu. - " Hiên Viên Dật, ngươi làm như thế này..... " - " Như vậy? " - " Đúng đúng..... xong rồi thế kia.... " - " Có tác dụng không? " - " Có, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh. Đầu tiên 'pa', sau đó 'wa', cuối cùng là 'ha'! Ngươi hiểu chưa? " Hiên Viên Dật: " ........ " Ta hiểu được chết liền!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]