Kình Sâm muốn ngăn cản Mạc Kinh Thiên nhưng lại bị Mạc Vấn Thiên chặn lại, hắn đành trơ mắt nhìn y đi mỗi lúc một xa, lo lắng không thôi.
Mạc Vấn Thiên thấy biểu cảm Kình Sâm thay đổi liên tục liền mạc danh thỏa mãn. Đúng vậy, Kình Sâm nên như thế, như thế mới sinh động, mới giống 'Kình Sâm' của hắn.
Kình Sâm trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mắng.
- " Ngươi cười cái rắm!! "
Mạc Vấn Thiên giật mình, theo bản năng đưa tay lên sờ, phát hiện khóe môi hắn không biết từ bao giờ đã giương cao. Đã lâu lắm rồi, Mạc Vấn Thiên hắn không cười một cách mất tự chủ như vậy.
Mạc Vấn Thiên nhanh chóng thu lại nụ cười, vẫy tay ra lệnh cho đám thủ hạ Thiên Ma cung.
- " Các ngươi, khống chế hết những kẻ không chịu nghe lời cho ta! Đợi xử lý xong Kình Sâm, ta sẽ giải quyết bọn hắn! "
Các môn phái kinh hồn táng đảm dựa sát vào nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Vừa rồi Quỷ Âm môn đột phá vòng vây, bọn hắn cũng đã nảy sinh ý định, không biết có nên đi theo hay không. Thế nhưng bọn hắn lại sợ, sợ đến Quỷ Âm môn cũng không đấu lại được với Thiên Ma cung, bọn hắn sẽ mất mạng uổng phí. Vì vậy, bởi một giây do dự, bọn hắn vẫn còn đang đứng ở đây, muốn đi cũng không đi được nữa.....
Mạng sống của kẻ khác không có quan hệ gì với Kình Sâm, hắn tu vốn là tà đạo, không diệt sát người tội nhưng cũng tuyệt không phải dạng tâm địa bồ tát, cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776850/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.