Các ngươi tưởng đám người Nguyệt Tích Lương chạy đến vách đá Vọng Huyền Nhai là có âm mưu gì sao?
Không, không, không!
Các ngươi quả thật đã suy nghĩ nhiều rồi! Bọn hắn đang chạy chối chết còn không kịp, làm gì còn thời gian để động não suy nghĩ? Bọn hắn đây là đang thực sự lạc đường?!
- " Hàn Uy! Hãy tin tưởng ngươi à? Ngươi xem...... ngươi dẫn chúng ta đến chỗ khỉ gì thế này?! "
Một vị trưởng lão ôm cái bụng bị thương, chỉ vách đá sâu hun hút nào đó, thập phần bất lực rống, rống như heo bị chọc tiết.
Là ai?
Là ai tự vỗ ngực đảm bảo quen thuộc địa hình nơi đây? Là ai cam đoan sẽ đưa bọn hắn thoát thân?
Bây giờ thì sao? Con mẹ nó ngươi muốn cả lũ 'thoát' bằng đường chim bay không thành?!
Hàn Uy gãi gãi đầu ngượng nghịu, nhíu mày tỏ vẻ không tin lắm.
- " Không đúng nha! Mấy chục năm trước rõ ràng ở đây có một con đường xuống núi cơ mà. Hay là do địa thế thay đổi? "
Nguyệt Tích Lương đảo mắt vài vòng, nàng bất ngờ giơ ngón tay chỉ về một phương hướng.
- " Hàn thúc, đây là hướng gì? "
Hàn Uy nhanh nhảu đáp lại ngay.
- " Hướng Nam chứ sao?! "
- " Không, là hướng Bắc. "
Hàn Uy: " ......... "
Ây da, xấu hổ quá đi! Người ta đâu có giỏi phân biệt phương hướng đâu...
Nguyệt Tích Lương phi thường nhẫn nại tiếp tục hỏi.
- " Hàn thúc, tối ngày hôm qua thúc ăn cơm với gì? "
Hàn Uy vô cùng hào hứng, khóe miệng chảy nước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776851/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.