Chương trước
Chương sau
Thiên Thần thành là một trong những thành trì không chịu sự quản hạt của bất kỳ quốc gia nào trong tứ quốc, tự cung tự cấp, nhân khẩu dồi dào. Đương nhiên, nếu không thuộc Tứ quốc thì Thiên Thành cũng không thể tự đứng ra độc lập được lâu, vì một tòa thành trì nhỏ bé bất cứ lúc nào cũng có thể bị chiếm đóng. Nguyên nhân để nó tồn tại rất đơn giản, bởi đằng sau nó có thế lực của Thần Minh cung, môn phái được cho là lớn nhất giang hồ chống đỡ.
Thần Minh cung, cánh tay đúng thật là rất dài, có thể để cho tứ quốc kiêng kị. Nhưng chỉ dừng lại ở việc kiêng kị mà thôi, nếu bảo Thần Minh cung tham dự vào việc triều đình, âu cũng là ngoài khả năng cho phép.
Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, tứ quốc và giang hồ luôn giữ vững thế cân bằng. Người không phạm ta, ta không phạm người. Bất quá, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, thiên hạ sẽ lâm vào đại loạn.....
- " Này, các ngươi đây là có ý gì?! Khách điếm vắng như vậy, tại sao không cho chúng ta vào ở? "
Thiên Thần thành, trước một khách điếm khá cũ kỹ, có một đoàn người y phục đen tuyền đứng đôi co cùng với lão bản khách điếm, khí thế đằng đằng như muốn xông lên giết người đến nơi.
- " Ta nói hết phòng rồi chính là hết phòng rồi, các ngươi không nghe thấy sao? Đi mau đi, đừng chắn ở đây cản trở việc làm ăn của chúng ta! "
Lão bản vẻ mặt khinh bỉ, liên tục xua tay đuổi người.
Lại nói đến việc làm ăn, khách điếm này vốn là khách điếm ế ẩm nhất nhì Thiên Thần thành phồn hoa, biển hiệu phủ đầy bụi, tiểu nhị thì ngồi trên ghế ngủ gật, không có lấy một người đặt chân đến.
Nếu là khách điếm bình thường, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà vớ phải một đoàn khách nhân như bọn hắn, chắc chắn chỉ hận không thể cung phụng lên tận bàn thờ. Thế nhưng khách điếm này lại đuổi người, đây quả thực không hợp ý. Mà điều bất hợp lý này, ngày hôm nay bọn hắn đã gặp không dưới mười lần.
Đúng vậy, tất cả các khách điếm ở Thiên Thần thành đều từ chối cho bọn hắn vào ở. Hơn thế nữa, vào tửu lâu gọi đồ ăn thì toàn đồ ăn thừa hoặc ôi thiu, trà, rượu có sâu bọ. Làm khó dễ cũng không cần lộ liễu như vậy chứ?!
- " Ngươi.... các ngươi... ức hiếp người quá đáng! Tưởng chúng ta không làm gì được các ngươi sao? "
Vị đại thúc râu ria xồm xoàm vốn đã sẵn một bụng khí, nay lại càng tức hơn, đến nỗi mắt trợn ngược cực kỳ dọa người.
Chưa bao giờ hắn chịu nhục nhã như thế này! Đường đường là Cuồng Đao nổi danh giang hồ, không ai không biết, không ai không sợ, bây giờ đến một khách điếm cũng không vào nổi. Nói ra không phải mất mặt thôi đâu!
Vài cá nhân bên đường chứng kiến tràng cảnh này, có một người không khỏi cảm thấy bất bình, nhịn không được định đứng ra lấy lại công đạo.
- " Này..... "
Thế nhưng, hắn mới bước kịp ra một bước đã bị tên đồng bạn đi cùng kéo lại, giữ chặt tay. Hắn hậm hực quay đầu sang, khó hiểu hỏi.
- " Ngươi cản ta làm cái gì? "
Đây đã là lần thứ ba hắn nhìn thấy đám người hắc y bị khách điếm từ chối ngoài cửa. Nghĩ nghĩ cũng thật đáng thương...
Tên đồng bạn khẽ lắc đầu, thì thầm vào tai y.
- " Thiên Thần thành dưới sự khống chế chặt chẽ của Thần Minh cung. Không có sự cho chép của Thần Minh cung, ngươi nghĩ bọn hắn dám làm bậy như thế? Thần Minh cung... ngươi đắc tội không nổi! "
Nhắc đến Thần Minh cung, tâm tư lo chuyện bao đồng của nam tử nọ bỗng chốc tắt hẳn. Mẹ nó! Hắn, một kẻ tép riu làm sao có thể chống lại được đại môn phái! Đám người này rốt cuộc đã gây thù hằn gì với Thần Minh cung? Quả thực là muốn chết!
Người bên cạnh như nhận ra suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói.
- " Ấy.... Ta nói như vậy, nhưng ta khuyên ngươi, đừng nên coi thường đám người trước mặt. Ngươi biết bọn hắn là ai sao? Ngươi nhìn.... nhìn ký hiệu trên ngực áo bọn hắn, bọn hắn không phải ai khác, chính là người của Quỷ Âm môn! "
Quỷ.... Quỷ Âm môn?!
Nam tử kinh sợ há hốc mồm, có chút không tin tưởng.
Là Quỷ Âm môn, tà phái cường đại nhất trong các tà phái, tà phái phóng hỏa, giết người như ngóe, cưỡng hiếp nữ nhi nhà lành, ăn thịt, uống máu trinh nữ, moi tim đồng tử,.... không chuyện ác gì không làm?
Thảo nào! Thảo nào Thần Minh cung lại khắp nơi gây khó dễ cho bọn hắn.
Thân làm kẻ địch, chung sống hòa bình với nhau được mới là chuyện lạ!
Nếu để Kình Sâm biết được hình tượng của Quỷ Âm môn trong lòng nam tử này là như thế nào, chắc chắn hắn sẽ làm một cuộc cách mạng cải cách tư tưởng mang tính toàn diện. Người huynh đệ, ngươi lầm to rồi, chúng ta đều rất hòa ái, dễ gần, nhân hậu.... Lời đồn trên giang hồ phần lớn đều không đáng tin!
- " Nếu là Quỷ Âm môn..... thì vẫn là nên xem diễn thì hơn. "
Nam tử nào đó nuốt nuốt nước miệng, vừa nãy tiến một bước, giờ lùi lại mười bước, cách càng xa đám người Kình Sâm càng tốt. Đúng là gan còn bé hơn chuột!
Đồng bạn hắn vô nại thở dài, ngước mắt nhìn tình hình phía bên kia, hứng thú nồng đậm.
Quỷ Âm môn, các ngươi sẽ xử lý như thế nào đây?
Là đốt cháy tất cả khách điếm trong Thiên Thần thành hay là trực tiếp tuyên chiến với Thần Minh cung? Cả hai môn phái đều không dễ chọc, đấu một hồi, tin chắc rằng sẽ rất đặc sắc. Hắn mỏi mắt mong chờ....
Thế nhưng mà, Quỷ Âm môn đã làm y phải thất vọng rồi. Nếu trở về thời điểm trước kia, với tác phong của Quỷ Âm môn thì có lẽ sẽ thực sự xảy ra một trận chiến nảy lửa. Bất quá.... ai bảo hiện tại Quỷ Âm môn đã có một vị môn chủ mới chứ?! Lại còn là một vị môn chủ hành động không theo lẽ thường!
Ngay lúc Hàn Uy tranh cãi không thành, định rút đao ra chém tên lão bản thành hai nửa thì Nguyệt Tích Lương lên tiếng.
- " Hàn thúc, chúng ta đến đây để tham dự đại hội võ lâm, không phải để sinh sự! "
Hàn Uy uất ức trừng lão bản khách điếm, đáng thương a đáng thương tố cáo.
- " Môn..... Lương tiểu tử, là bọn họ sinh sự với chúng ta trước. Còn không đáp trả thì thể diện của chúng ta không phất hết? Mặt mũi Quỷ Âm môn để đâu?! "
Từ 'môn chủ' suýt bật ra khỏi miệng bị Hàn Uy hung hăng nuốt trở lại. Nguyệt Tích Lương nói rồi, không phải nàng cho phép thì không được tiết lộ thân phận nàng, nếu không nàng sẽ mặc kệ bọn hắn.
Nguyệt Tích Lương vân vê cằm, chép miệng.
- " Xác thực. Thần Minh cung lần này xuống tay cũng thật quá đáng. Bọn hắn là đang khinh chúng ta mới quật khởi, thế yếu người ít? "
Nhớ lại thì, tình huống này có vẻ quen quen. Chẳng phải khi mới vào Quỷ trấn nàng và hội A Nghiên cũng như vậy ư? Khác một điều là.... Quỷ trấn ăn ngay nói thật, Thiên Thần thành nói dối trắng trợn, chỉ hận không thể tuyên truyền cho cả thiên hạ biết Thần Minh cung đang dẫm đạp Quỷ Âm môn.
Nói thế nào thì nói, cái 'vả mặt' này nàng nhất quyết không nhận!
Hàn Uy liên tục gật đầu, bẻ bẻ cổ tay chứng tỏ hắn đã sẵn sàng nghênh chiến.
- " Đúng. Thần Minh cung phải không? Giỏi thì đến đây! Lão tử sợ ngươi chắc?! Lương tiểu tử, ta có thể đốt cái khách điếm chết tiệt này không? "
Hắn ngứa ngáy lắm rồi!
- " No no no! "
Nguyệt Tích Lương lắc lư ngón tay trỏ thon dài, bên môi nở nụ cười nham hiểm.
- " Chuyện nhỏ như thế này, chúng ta phải giải quyết một cách văn minh! "
Phải chứng tỏ rằng chúng ta là con người có học thức, khác với lũ óc bã đậu nào đó.
- " Là như thế nào? "
Hàn Uy gãi gãi đầu, cảm thấy đầu óc hắn không thể hiểu nổi những từ ngữ 'thâm sâu' của môn chủ nhà mình.
- " Là như thế này..... "
Nguyệt Tích Lương nhấc chân đi vài bước, chìa bàn tay ra.
- " A Nghiên, lấy tới! "
A Nghiên sau khi nghe Nguyệt Tích Lương 'bày tỏ thành ý' thì đã không còn khúc mắc với nàng nữa. Lần này Nguyệt Tích Lương cũng mang nàng ta đi Thiên Thần thành để mở rộng tầm mắt.
A Nghiên đứng cạnh nghe Nguyệt Tích Lương nói vậy, khó hiểu trố mắt.
- " Lấy gì? "
Nguyệt Tích Lương lặp tức đen mặt, từng chữ từng câu nhắc nhở.
- " Lấy ngân phiếu. Ngươi đang cầm hành lý của ta! "
Không ai hiểu nàng! Không có ai hiểu nàng bằng Bắc Mạc Quân! 'Thư ký' A Nghiên không đạt tiêu chuẩn, sa thải!
- " Nga~ "
A Nghiên bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng từ trong bọc móc ra xấp ngân phiếu đưa cho Nguyệt Tích Lương.
Lão bản khách điếm nhìn thấy Nguyệt Tích Lương không biết trời cao đất dày muốn dùng ngân phiếu mua chuộc hắn, bèn hừ lạnh.
- " Có tiền cũng vô dụng! Ta không cần tiền của các ngươi, mau cút đi! "
- " Vậy sao? "
Nguyệt Tích Lương nhe hàm răng đều tăm tắp, vỗ vỗ xấp ngân phiếu dày cộp, không biết là hữu ý hay vô tình mà để lộ ra con số viết trên đó. Một tờ ngân phiếu..... mệnh giá một vạn lượng!
Cái gì?!
Vạn.... vạn.... vạn lượng!?
Lão bản trừng xấp ngân phiếu như muốn lồi cả mắt ra ngoài. Cả đời này, hắn chưa thấy một vạn lượng bao giờ. Một vạn lượng đủ mua được mấy cái khách điếm của hắn!
- " Tất cả chỗ này.... ngươi cũng không cần? "
Nguyệt Tích Lương từ tốn mở miệng.
Nguyệt Hạo Thần, ca ca đáng kính đã từng dạy nàng....
Ha ha, thứ gì không mua được bằng tiền.... thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền!
Ca ca nàng không thiếu nhất chính là tiền! Cứ lấy tiền mà đập! Đập chết bọn hắn cũng được!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.