Tất cả chỗ này.... không cần?
Có thật sự là không cần?
Lão bản khách không kìm được mà tâm động, chần chừ không nói. Lý trí hắn biết rõ và liên tục nhắc nhở hắn, không nên vì tham tiền tài mà làm trái lệnh phía bên trên. Thần Minh cung đã ra chỉ thị, ai cho người của Quỷ Âm môn vào trụ thì sẽ giết bất luận tội. Thần Minh cung hắn đương nhiên là không dám đắc tội. Thế nhưng mà..... trong đời không dễ gì được nhìn thấy nhiều ngân phiếu như thế, hắn thật không nỡ từ bỏ.
Tính mạng và tiền tài, vị lão bản đang đứng giữa hai sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nếu là một người thông minh và có định lực, chắc chắn hắn sẽ không nhận ngân phiếu. Bởi vì cho dù có nhiều tiền trong tay mà không có mạng để hưởng thì cũng vô dụng.
Bất quá, lòng tham của con người luôn vô đáy, nhất là với những thương nhân, những người làm ăn như mỗ vị lão bản, tham chính là bản chất in sâu vào máu rồi. Bọn hắn yêu nhất cái gì? Còn không phải là vàng, là bạc hay sao?! Cám dỗ của vật chất không phải nói ngơ là ngơ được.....
Đang trong lúc lão bản đắn đo suy nghĩ thì giọng nói đáng đánh đòn của Nguyệt Tích Lương lần nữa vang lên.
- " Nếu ngươi không lấy thì thôi vậy, một xấp ngân phiếu này trị giá đến trăm vạn lượng, ta cũng luyến tiếc đưa ra.... Nếu ta là ngươi ấy à, có ngu ngốc mới không nhận tiền. Có nhiều tiền như thế này rồi, ta cần gì phải cực khổ làm việc ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776840/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.