Nghe Nguyệt Tích Lương nhắc đến thân nhân, không khí trong căn phòng lặp tức rơi vào nặng nề, các trưởng lão hai mắt nhìn nhau, vẫn là Kình Sâm lên tiếng trả lời.
- " Chúng ta có biết chuyện ấy. Môn chủ thứ tội, Quỷ Âm môn không kịp thời cho người đến cứu nguy, dẫn đến.... "
Dẫn đến Nguyệt vương gia chết thảm, Nguyệt vương phi bị bắt cóc không rõ tung tích.
Chuyện xảy ra ở kinh thành Cảnh Lăng ngày đó quá mức rầm rộ, Kình Sâm luôn cho người theo dõi nơi đó, vì nơi đó có gia nhân của môn chủ, vậy nên Quỷ Âm môn không thể nào không biết.
Thế nhưng.... mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khi người của Quỷ Âm môn đến thì đã quá muộn.
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, khẽ cười.
- " Kình Sâm gia gia không cần tự trách, ta biết các ngươi không có lỗi. Mà ta cũng nói luôn cho các ngươi, mẫu thân ta ta đã tìm thấy, còn phụ thân ta.... thực chất không có chết như lời đồn. "
A?
Kình Sâm khựng người lại, quá đỗi kinh ngạc. Không chết? Nguyệt vương gia không chết?
Hắn lại nhìn kỹ biểu cảm của Nguyệt Tích Lương, xác định là nàng không có nói dối sau mới buông lỏng cơ thể. Thảo nào hôm nay khi gặp môn chủ, hắn không thấy nàng có chút buồn hay đau lòng nào. Hóa ra mọi chuyện không xấu như mọi người vẫn tưởng.
Nguyệt Tích Lương trấn an chúng trưởng lão bằng tin tức tốt xong, liền nói tiếp.
- " Đúng là phụ thân ta không có chết, nhưng mà... bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776838/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.