Chương trước
Chương sau
A Nghiên bị sự hài hước của Nguyệt Tích Lương chọc cười khanh khách, nàng thuận miệng nói.
- " Như vậy.... đệ đệ, chúng ta có được tính là bằng hữu hay không? "
A Nghiên thề là nàng chỉ thuận miệng mà thôi, trong thâm tâm không mong có được câu trả lời. Nhưng không ngờ Nguyệt Tích Lương lại gật đầu, rất tự nhiên đáp lại.
- " Đương nhiên là tính rồi. Hành tẩu trên giang hồ, gặp được nhau là duyên phận. Nếu không kết giao bằng hữu thì chẳng phải là quá uổng phí. "
Nguyệt Tích Lương tự nhận nàng có con mắt nhìn người cực kỳ tinh tường. A Nghiên nữ tử này không hề đơn giản, tính cách lại hào phóng biết lễ, điểm trừ duy nhất chính là nàng quá dung túng thuộc hạ.
Thế nhưng không thể phủ nhận, nàng đáng giá để làm bằng hữu! Mà Nguyệt Tích Lương nàng không sợ kẻ địch nhiều, chỉ sợ bằng hữu ít, thêm một bằng hữu chính là bớt một kẻ địch, không phải sao?
A Nghiên hơi ngẩn người nhìn nụ cười chân thành của Nguyệt Tich Lương, trái tim không tự chủ đập thình thịch.
Từ trước tới nay, A Nghiên nàng không thiếu bằng hữu, chỉ là những người 'bằng hữu' đó kết giao với nàng không phải vì ham mê sắc đẹp cũng là có mưu đồ bất chính. Trong mắt bọn hắn, nàng là một nữ tử lẳng lơ, chơi bời thì được nhưng nghiêm túc bằng không. Tất cả nàng đều hiểu rõ.
Bất quá, thiếu niên này lại khác. Hắn trêu đùa nàng nhưng không hề khinh nhờn, hắn nhìn nàng nhưng không coi rẻ. Điều duy nhất A Nghiên nhìn thấy trong mắt Nguyệt Tích Lương là thưởng thức.
Đúng vậy, thưởng thức! Không có gì hơn!
A Nghiên hít hít mũi, mặc dù mới gặp thiếu niên trước mặt nhưng lại có cảm giác như đã quen từ lâu, bất tri bất giác để lộ ra phần chân thật nhất.
- " Như vậy quyết định rồi nhé, A Nghiên và Tích Nguyệt từ giờ sẽ là bằng hữu! "
Nguyệt Tích Lương "ân" một tiếng, không hiểu tại sao tự dưng A Nghiên lại đỏ hốc mắt. Chẳng lẽ 'nàng' là bằng hữu đầu tiên của nàng? Nàng bị tẩy chay? Nàng cô độc?
Nghĩ như vậy, Nguyệt Tích Lương càng thấy thương A Nghiên hơn, lúc nói chuyện cũng để lộ ra vài phần quan tâm.
A Hổ nhìn hai người nào đó trò chuyện vui vẻ, giây lát cắn cắn góc áo, lệ rơi đầy mặt. Vì cớ gì? Vì cớ gì tiểu thư lại cười với tên tiểu tử kia nhiều hơn hắn? Rõ ràng hắn là người đến trước cơ mà!
Tiểu tử, ngươi dám cướp tiểu thư của ta! Ngươi không xong với ta đâu!
- " Tỷ tỷ, các ngươi là người ở bộ tộc sa mạc? "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc há hốc miệng, hỏi lại.
Thảo nào, cách ăn mặc của bọn họ lại khác người như vậy. Nguyệt Tích Lương biết ngoài vùng lãnh thổ bên trong tứ quốc còn có hai nơi đặc biệt không hề thuộc về quốc gia nào. Đó là sa mạc và hải ngoại!
Bộc tộc ở sa mạc, nàng có nghe đến nhưng chưa từng gặp qua. Nghe nói tộc nhân bộ tộc sa mạc anh dũng thiện chiến, trời sinh thần lực. Nàng lại quay sang nhìn A Hổ đang nốc rượu ừng ực, giật giật khóe môi. Có lẽ đúng là như thế thật!
A Nghiên thấy Nguyệt Tích Lương kinh ngạc cũng không lấy làm lạ, bọn họ ít khi đi vào tứ quốc, người khác không nhận ra bọn họ là chuyện bình thường.
- " Đúng vậy, nếu có cơ hội đệ có thể đến sa mạc làm khách. Ta sẽ khoản đãi đệ một trận ra trò! "
Nguyệt Tích Lương từng đi sa mạc, nhưng đó là ở kiếp trước, không có gì ngoài cát và cát. Nàng không thấy nó thú vị nhưng vì không muốn phật lòng A Nghiên nên vẫn đáp ứng xuống.
- " Đúng rồi, các ngươi ở tận sa mạc, vượt đường xa đến đây để làm gì? "
Nguyệt Tích Lương bất chợt hỏi một câu thành công làm cho khóe miệng A Nghiên cứng lại. Nàng ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, mắt liếc trái liếc phải không dám nhìn thẳng.
- " Cái này à..... cũng không có gì to tát. Chỉ là tỷ tỷ ngươi..... rời nhà trốn đi mà thôi. "
Phụt!
Lời nói của nàng vừa rơi xuống, Nguyệt Tích Lương liền phun ra ngụm trà mới uống.
Khụ khụ!
Rời nhà trốn đi? Một nữ tử như nàng? A Nghiên, tỷ thật có đảm lượng, ta thích!
- " Vì cái gì? Đào hôn? "
A Nghiên thành thật lắc đầu.
- " Giận dỗi thân nhân? "
Lại lắc đầu tiếp.
- " Truy đuổi tình yêu đích thực của đời mình? "
Khóe mắt A Nghiên có dấu hiệu co rút kịch liệt, nàng đập bàn hô lớn.
- " Tích Nguyệt, trong đầu đệ đang nghĩ linh tinh gì vậy? Lão nương vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ, người theo đuổi vô số kể nhưng quyết giữ tâm hồn trong sạch, chưa từng thích ai. Đệ đừng có hắt nước bẩn cho ta! "
Nói đi nói lại, còn không phải là ế chỏng chơ hay sao?
Nguyệt Tích Lương bĩu môi không cho là đúng, cảm thấy mình có người yêu thương thật tốt.
- " Vậy rốt cuộc là vì cái gì "
A Nghiên hồi hồn, lúc này mới nhớ ra chủ đề chính. Nàng lặp tức ngồi nghiêm chỉnh, trước tiên hỏi Nguyệt Tích Lương một câu.
- " Đệ nghĩ môn phái lớn nhất trên giang hồ là môn phái nào? "
Nguyệt Tích Lương nghĩ nghĩ, nhận thấy mình không hề biết môn phái nào trên giang hồ ngoại trừ môn phái thần bí và môn phái nhà mình, bèn trả lời bừa.
- " Quỷ Âm môn. "
Không nghĩ tới, vừa nói ra cái tên ấy, hai mắt A Nghiên liền tỏa sáng lấp lánh.
- " Quả nhiên là đệ đệ ta, suy nghĩ giống ta y như đúc! "
Nguyệt Tích Lương ẩn ẩn có cảm giác dường như chuyện này có liên quan đến môn phái nhà mình.
- " Cho nên? "
A Nghiên cười cười tự hào, vểnh mũi nói.
- " Ta đã ngưỡng mộ đại danh của Quỷ Âm môn từ lâu, trong lòng ta, Quỷ Âm môn chính là môn phái đỉnh cấp nhất giang hồ, mặc kệ nó là chính hay là tà. Dạo gần đây ta nghe được tin tức Quỷ Âm môn tái xuất giang hồ, hơn thế nữa còn chiêu mộ đệ tử ở khắp nơi. Ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được...... "
- " Rồi? "
- " Ta rời nhà trốn đi, đi đến tứ quốc. "
- " Sau đó? "
- " Tham gia khảo nghiệm để được làm đệ tử Quỷ Âm môn! "
Nguyệt Tích Lương: " ....... "
Nàng có nên thay mặt Quỷ Âm môn cảm tạ lòng mến mộ của A Nghiên dành cho tông môn không đây? Dẫu sao.... nàng cũng đường đường chính chính là môn chủ. Môn chủ hàng thật giá thật!
A Nghiên thấy Nguyệt Tích Lương không nói gì còn cho rằng 'hắn' bị kinh sợ bởi sự can đảm của nàng, nàng đắc ý lắc lắc bộ ngực quá cỡ.
- " Thế nào? Có cảm thấy tỷ tỷ mới nhận thức này của đệ lợi hại không? "
Nguyệt Tích Lương uống một ngụm trà, ý cười đong đầy nơi đáy mắt, không trả lời A Nghiên mà điềm nhiên nói.
- " Nếu như mục đích của tỷ là Quỷ Âm môn thì chúc mừng tỷ, chúng ta cùng chung đường rồi. "
A Nghiên mở to mắt nhìn Nguyệt Tích Lương.
- " Đệ cũng đi Quỷ Âm môn tham gia khảo nghiệm? "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, nhón một miếng điểm tâm cho vào miệng thưởng thức, mắt nhìn về nơi xa xăm.
- " Không phải. Đệ đến..... chỉ là để gặp cố nhân mà thôi. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.