Nguyệt Tích Lương như người mất hồn ngẩng đầu, để lộ ra hốc mắt đỏ bừng một mảnh, mặt lem luốc toàn dấu vết nước mắt để lại, chật vật đến cùng cực.
Lộp bộp!
Nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Tích Lương như vậy, tâm mọi người nhất thời chìm xuống đáy cốc.
Chẳng lẽ.... kết quả không được như mong đợi?
Thi thể bên trong thật sự là....
- " Tích Lương..... "
Bắc Mạc Quân ngập ngừng gọi một tiếng, tức khắc lại kích thích tuyến lệ của bạn nhỏ Lương.
- " Ô ô ô... "
Nguyệt Tích Lương nước mắt chảy dài, ôm chầm lấy eo Bắc Mạc Quân, chôn mặt vào lồng ngực hắn khóc lớn.
Bắc Mạc Trì thẫn thờ ngồi trở lại ghế, hai mắt nhắm lại, ngửa mặt lên trời ngăn thứ gì đó đang trực trào ra, bạc môi run run.
Hắn đang hy vọng vào điều gì chứ? Hy vọng nhiều để rồi thất vọng. Cả đời hắn chỉ nhận định duy nhất một vị bằng hữu, lại còn là tri kỷ. Hai người vốn cùng uống rượu giờ đây chỉ còn lại mình hắn và ký ức đối ẩm. Hắn.... không chịu nổi.
Nguyệt Hạo Thần tuyệt vọng dựa vào Hiên Viên Liệt, khuôn mặt vẫn chưa hết non nớt trầm hẳn xuống.
Vẫn là.... không có gì thay đổi sao?
Là hắn đã quá lạc quan rồi.... tin tưởng vào một điều khó trở thành hiện thực.
Hiên Viên Liệt nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu Nguyệt Hạo Thần, trầm mặc không nói. Trong con ngươi đong đầy khổ sở cùng tiếc nuối.
Triển Chính Hi không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn nghe được tiếng khóc vô cùng 'thương tâm' của Nguyệt Tích Lương, tay bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776821/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.