Chương trước
Chương sau
- " Ừm... "
Nguyệt Tích Lương gật đầu xác nhận. Ngừng một lúc, khi thấy khuôn mặt Nguyệt Hạo Thần nặng nề tự trách mới nói tiếp.
- " Ca ca, ngươi đã từng mời ngỗ tác đến kiểm tra thi thể 'phụ thân' hay chưa? "
Hả?!
Nguyệt Hạo Thần cùng Hiên Viên Liệt hơi sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, Nguyệt Hạo Thần trả lời.
- " Ta chưa mời. "
Thực ra, không phải là Nguyệt Hạo Thần chưa mời ngỗ tác, mà là hắn không mời. Nếu như đây là thi thể của một người bình thường thì không nói, nhưng mà đây lại là thi thể của 'Nguyệt vương gia'. Một vị vương gia quyền cao chức trọng trong triều, có quyền được chết một cách êm đẹp.
Chết một cách êm đẹp là sao?
Chính là khi chết rồi phải giữ nguyên vẹn được thi thể, không được mổ xẻ, trừ phi bắt buộc để phục vụ tra án. Bất quá, theo quan niệm xưa thì khám nghiệm thi thể chính là khinh nhờn người chết. Mà thân nhân người đó hầu như không ai muốn người nhà mình bị mổ xẻ kiểm tra cả.
Nguyệt Hạo Thần nghĩ vậy nên không dám tự ý động vào thi thể 'Nguyệt Kinh Thiên', chỉ chờ ngày Nguyệt Tích Lương trở về định đoạt.
Nhưng theo ý của Nguyệt Tích Lương, nàng đang nuốn khám nghiệm tử thi?
Quả nhiên, câu tiếp theo, vị mỗ nữ nào đó đã chứng thực suy nghĩ của Nguyệt Hạo Thần.
- " Như vậy, chưa kiểm tra kỹ, sao ngươi có thể khẳng định thi thể đó là phụ thân ta? "
Khi nói ra câu này, chính bản thân Nguyệt Tích Lương cũng cảm thấy mông lung, có chút tự lừa mình dối người. Nhưng hết cách, đây là hy vọng cuối cùng của nàng, nàng phải kiên định bấu víu vào nó, nàng không tin vào nó thì tin cái gì đây? Tin rằng phụ thân đã chết ư?
Nếu vậy, Nguyệt Tích Lương nàng đã không còn giữ được bình thản mà đứng đây nói chuyện với Nguyệt Hạo Thần rồi.
- " Cái này..... "
Không phải là có cái ngọc bội sao?
Bất quá nghĩ lại, đúng là một miếng ngọc bội không thể nói lên điều gì. Nhỡ đâu..... nhỡ đâu thật sự....
Nguyệt Hạo Thần càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng cảm thấy mình trước kia nhận định quá vội vã. Hắn không nhịn được lặp tức xoay người, hướng phương hướng bên ngoài phủ đi ra, vẫy tay.
- " Đi! Chúng ta đi vào cung! "
Đã muốn khám nghiệm, chi bằng tiến hành luôn bây giờ, nếu không lòng hắn sẽ bồn chồn không yên.
Mà thi thể của 'Nguyệt Kinh Thiên' và Kiến Nhất đều được đưa vào trong hoàng lăng Cảnh Lăng bảo tồn. Muốn vào đó, trước hết phải có sự cho phép của hoàng đế Bắc Mạc Trì.
Nguyệt Tích Lương vốn cũng có ý định này nên không thèm nghỉ ngơi lấy sức, trực tiếp cùng Bắc Mạc Quân thay đổi bộ y phục sạch sẽ rồi rất nhanh đuổi theo hai người Nguyệt Hạo Thần.
Còn về phía Tiểu Ngôn Ngôn, tạm thời giao bé cho Tiểu Bạch và lão quản gia trông chừng.
.......
Bên trong hoàng lăng Cảnh Lăng có tồn tại một sơn động đặc biệt do thiên nhiên tạo thành, động thạch nhũ vạn năm. Trên trần, thạch nhũ chảy xuống được tích tụ qua từng năm mà trở nên nhọn hoắt, dài ngắn to nhỏ khác nhau, gần như trong suốt, lấp lánh và có mùi thơm nhàn nhạt.
Tách!
Tiếng nước nhỏ giọt thỉnh thoảng vang lên trong không gian tĩnh lặng như đánh vào tâm hồn mỗi người.
Giữa lòng động ẩm ướt kê ngay ngắn hai chiếc giường hàn băng tỏa khí lạnh, trên mỗi giường được đặt thi thể một vị nam tử, không thối rữa, không phân hủy, đưa vào như thế nào thì còn nguyên như vậy.
Nguyệt Tích Lương tâm tình phức tạp đứng trước hai cỗ thi thể, một bên là Kiến Nhất đã hoàn toàn đoạn khí, cơ thể bị đâm thủng lỗ chỗ, mắt nhắm nghiền không bao giờ mở ra nữa. Một bên lại là thi thể không ra hình thù, xương thì nhiều mà da thịt thì ít, hơn nữa còn bị cháy đen nhẻm, chỉ qua dáng người mà tạm thời phán đoán đây là một nam tử, thoạt nhìn khá tương tự thân hình Nguyệt Kinh Thiên.
Nguyệt Tích qua lớp khăn bịt mặt hít vào một hơi thật sâu, cố bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch.
Ai bảo là nàng mạnh mẽ, bình tĩnh? Xin hãy tự vả vào mặt mình một cái! Nàng đang lo sợ muốn chết đây này! Chân còn run như cầy sấy, đúng lúc này lại có xúc động buồn đi nhà xí mới đau.
Làm gì có ai tự tay mổ xẻ thi thể 'thân nhân' mình mà không run? Dù sao, ngươi vì ngày hôm nay có thể sẽ bị sét đánh vì tội bất hiếu đó!
Nguyệt Tích Lương thật vất vả lắm mới bình ổn được cảm xúc, châm ba nén nhang cắm vào bát hương cho đủ nghi thức tâm linh.
Xong xuôi, nàng điều chỉnh lại khăn che mặt, đeo bao tay, đi đến trước bàn cầm con dao nhỏ xíu được chế tác riêng cho việc khám nghiệm tử thi. Ánh mắt Nguyệt Tích Lương thoáng chốc trở nên nghiêm túc, tìm được vị trí thích hợp trên thi thể, không do dự hạ dao....
........
- " Ây da..... Lương bảo bảo sao còn chưa đi ra? "
Bắc Mạc Trì thân mặc long bào đi đi lại lại trước cửa động, hỏi lại một câu hỏi lần thứ n.
Đã lâu không gặp lại Bắc Mạc Trì, Bắc Mạc Quân thấy phụ hoàng hắn già đi nhiều rồi. Mái tóc thêm sợi bạc, khóe mắt đã hiện vết chân chim, thân hình gầy gò, sắc mặt hơi tái nhợt chứng tỏ sức khỏe không được tốt.
Rõ ràng Bắc Mạc Trì chỉ hơn Nguyệt Kinh Thiên vài tuổi, thế nhưng hắn lại già hơn không chỉ một ít.
Là do công việc triều chính đè ép hay là do việc tư? Có lẽ là cả hai đi....
Nguyệt Kinh Thiên cứ thế 'chết' đã tạo thành chấn động không nhỏ đối với Bắc Mạc Trì, gây nên vết thương lòng khó bỏ. Cũng bởi vì chuyện này mà Bắc Mạc Trì đã đổ bệnh nặng một trận, nặng đến độ cửu tử nhất sinh, suýt chút nữa thì bước một chân vào quỷ môn quan. May thay ông trời thương hắn, không muốn vội vã lấy đi cái mạng quèn này. Hoặc có thể là do hắn tích nhiều công đức!
Thế nhưng, sau lần đổ bệnh ấy, Bắc Mạc Trì đã không khôi phục được như trước kia. Long thể xuất hiện nhiều tật xấu, thường xuyên phải cho ngự y kê thuốc điều dưỡng.
Bắc Mạc Quân lạnh lùng đến mấy thì cũng chỉ là một nhi tử, thấy phụ thân mình như vậy.... nói không xót xa là giả. Hắn đi lên vài bước nhẹ đỡ Bắc Mạc Trì, đạm đạm nói.
- " Phụ hoàng, ghế ở đằng kia, ngươi đi lung tung làm ta hoa mắt. "
Đúng là khẩu thị tâm phi!
Cứ nói hắn quan tâm sức khỏe của phụ hoàng hắn đi, chết ai không?
- " A? "
Bắc Mạc Trì kinh ngạc nhìn mỗ vị vương gia, không hiểu sao có chút ngơ, cơ thể đơ như khúc gỗ.
Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên từ khi Bắc Mạc Quân trưởng thành, y tự động tiếp xúc hắn. Nhìn gần như thế này, Bắc Mạc Trì mới khổ não nhận ra sự thật....
Bắc Mạc Quân đúng là tuấn mỹ hơn hắn thời trẻ nhiều!
Nhận ra điều này làm Bắc Mạc Trì thương tâm muốn chết! Hắn vẫn luôn tự luyến được chứ? Nỗi đau khi nhìn thấy người khác đẹp hơn mình của kẻ tự luyến, các ngươi không hiểu được đâu!
Bắc Mạc Trì nửa bị thuyết phục, nửa bị cưỡng ép ngồi trở lại ghế dựa, thở một lúc, rốt cuộc không chịu nổi lại mở miệng hỏi.
- " Sao Lương bảo bảo chưa ra? "
Nguyệt Hạo Thần khoanh tay đứng một chỗ, trên trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến, môi giật giật.
Hoàng thượng, nếu ngươi còn tiếp tục cái kiểu này, chúng ta dù không sốt ruột cũng bị ngươi làm cho sốt ruột! Là ai đã thả ngươi ra đây vậy?!
Bắc Mạc Quân mấp máy môi, trước mặt người khác vẫn khốc khốc kiệm lời như vàng.
- " Sắp ra rồi. "
Bắc Mạc Trì bĩu môi.
- " Sắp là bao giờ? "
Bắc Mạc Quân: " ....... "
Bắc Mạc Trì: " ....... "
Uy uy, ngươi không thể nói thêm một câu nữa sao? Ngươi có cảm thấy cuộc trò chuyện này hơi thiếu thiếu cái gì hay không?
Trầm mặc một lúc, ngay khi Bắc Mạc Trì sắp ngủ gật đến nơi, cuối cùng thân hình Nguyệt Tích Lương cũng xuất hiện bên ngoài cửa động.
- " Tích Lương..... thế nào rồi? "
Giọng nói gấp gáp của Nguyệt Hạo Thần đã làm bừng tỉnh Bắc Mạc Trì. Hắn theo phản xạ bật dậy khỏi ghế dựa, vểnh tai lên lắng nghe, cổ họng chuyển động lên xuống, âm thầm nuốt nước miếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.