Quả nhiên Nguyệt Tích Lương giữ đúng lời hứa với Triển Chính Hi, đêm hôm sau đã mang theo Bắc Mạc Quân đến thăm hắn.
Lúc Bắc Mạc Quân bước vào phòng cũng là lúc Triển Chính Hi đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, tóc mai khẽ bay, có vài sợi vướng trên băng bịt mắt trắng tinh. Nam tử đã từng rạng ngời như ánh mắt trời giờ đây ảm đạm thất sắc đến lạ.
- " Triển Chính Hi. "
Bắc Mạc Quân than nhẹ một tiếng, kéo ghế ngồi bên cạnh y, trong lòng ngũ vị tạp phần.
- " Vương gia? "
Thân hình Triển Chính Hi giật giật, theo bản năng muốn quỳ xuống, giọng nói khản đặc hàm chứa sự kích động khôn cùng.
- " Đừng! Ngươi còn bị thương. "
Bắc Mạc Quân đưa tay kéo lấy Triển Chính Hi, lực đạo rõ ràng không mạnh nhưng lại chắc như gọng kìm, hắn không tài nào giãy ra được
Triển Chính Hi bị Bắc Mạc Quân cưỡng chế ấn ngồi trở lại, khuôn mặt hắn quay trái quay phải dường như tìm kiếm.
- " Vương phi? "
Ở trước mặt Bắc Mạc Quân, Triển Chính Hi rất ít khi gọi Nguyệt Tích Lương là 'sự phụ'. Bởi lẽ Bắc Mạc Quân là một thùng dấm chua, gọi 'sư phụ' nghe vào tai hắn thế nào cũng cảm thấy thân thiết, khó chịu.
Với lại, từ 'vương phi' đối với Bắc Mạc Quân như là đang tuyên bố chủ quyền. Nguyệt Tích Lương là của hắn, chỉ có thể là của hắn, không của ai khác. Suy nghĩ này của Bắc Mạc Quân tính ra thực sự ấu trĩ, bất quá cố tình cả vương phủ lại không ai dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776797/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.