Đuổi được bọn người phiền phức đi, Nguyệt Tích Lương tin chắc rằng nàng và Bắc Mạc Quân đã thoát khỏi hiềm nghi. Đánh ngáp một cái, Nguyệt Tích Lương leo lên giường ôm mỗ vị vương gia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi hai người còn say giấc nồng thì Vu tộc đã trải qua một trận thanh trừng khốc liệt. Rất nhiều người mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn phải chịu lấy cái chết chỉ vì không chứng minh được mình trong sạch.
Lúc Bắc Mạc Quân tỉnh lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Nguyệt Tích Lương. Da thịt trắng nõn, ánh nắng như đang nhảy nhót trên làn da mịn màng ấy, lông mi cong vút chớp động, môi nhỏ hé hé, tướng ngủ mặc dù xấu không thể tả nhưng lại vi diệu đáng yêu.
Đã lâu không ngắm nàng tỉ mỉ như vậy, Bắc Mạc Quân chợt thấy tiểu chút chít " đáng ghét " ngày nào thật sự đã lớn, trở nên khuynh thành tuyệt sắc.
Không người nào nhìn thấy, đong đầy trong con ngươi đen thẳm sâu hun hút của Bắc Mạc Quân là muôn vàn sự sủng ái và nhu hòa. Từ bao giờ, Cảnh Lăng chiến thần lạnh lùng tàn khốc lại có một mặt dịu dàng như vậy, chính hắn cũng không biết.
Nhiều lúc Bắc Mạc Quân nghĩ, hôm đó Nguyệt Tích Lương bị ném từ trên vách núi xuống, trùng hợp rơi trúng hắn, có lẽ chính là định mệnh an bài, hắn phải hảo hảo mà quý trọng.
- " Ưm..... "
Nguyệt Tích Lương cựa mình một cái, miệng chép chép, mi tâm nhẹ nhăn, dường như sắp dậy.
Bắc Mạc Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776788/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.