- " Ra đây, ra đây! "
Nguyệt Tích Lương điều chỉnh giọng nói sao cho giống Phong Hoan, đủng đa đủng đỉnh chạy ra cửa. Nhưng khi sắp đến nơi thì nàng bất chợt dừng lại, vỗ ót.
Không đúng nha! Nàng giải thích làm sao về " Lão Ngũ " ngủ ở phòng nàng bây giờ? Hai người chung một phòng ư? Căn bản không cần thiết, Vu tộc lớn như vậy, ngay cả hạ nhân cũng được một người một phòng. Lời nói dối này không thích hợp.....
Khóe mắt Nguyệt Tích Lương liếc Bắc Mạc Quân đang nằm im trên giường, mắt hắn vẫn nhắm chặt, gò má khôi phục hơi chút ửng hồng.
- " Nhanh lên! Làm gì mà lề mề vậy?! "
Tiếng đập cửa vẫn cố chấp vang lên, có thể thấy giọng nói của người đứng ngoài đã không còn kiên nhẫn, sẵn sàng phá cửa mà vào.
Nguyệt Tích Lương rối như tơ vò, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc hai mắt sáng rỡ như đèn pha. Khóe môi nàng nhếch nhếch, nhìn Bắc Mạc Quân hết sức dâm tà.
Xin lỗi nha Tiểu Quân Quân, đây cũng là do ta hết cách, hắc hắc!
Nguyệt Tích Lương từng bước, từng bước tiến về phía giường, mười ngón tay bay múa.
- " Há há há há..... xong! "
Nguyệt Tích Lương phủi phủi tay, ôm ngực, rất hài lòng nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình.
Nàng lại nhìn bản thân một lượt từ đầu đến chân, bàn tay thuận tiện kéo một cái, vò một phát,....
Oke!
Hoàn thành, Nguyệt Tích Lương dùng tốc độ thần sầu chạy ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt nàng thoắt cái thay đổi, trở nên lười biếng, nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776787/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.