Hừ.....
Bắc Mạc Quân cắn chặt hàm răng, hừ nhẹ trong lỗ mũi, sắc mặt dưới lớp khăn khoắt cái trắng bệch. Ám khi được Lã Oa sai người chế tạo vừa dài vừa nhỏ, lại sắc, đã hoàn toàn ghim sâu vào trong cơ thể hắn.
Máu đỏ nhanh chóng thấm đẫm một khoảng y phục đằng sau lưng.
- " Quân.... chàng sao rồi? "
Nguyệt Tích Lương hồi thần, giãy ra khỏi vòng tay Bắc Mạc Quân, hoảng hốt đụng vào miệng vết thương của hắn. Trong đêm tối, nàng không nhìn rõ máu, chỉ cảm thấy một thứ chất lỏng ấm ấm tuôn ra không ngừng, rất nhiều.
Bắc Mạc Quân gắng gượng phớt lờ cơn đau nhói, dắt theo Nguyệt Tích Lương tiếp tục chạy, không dám thả chậm tốc độ.
- " Ta không sao. Chúng ta trước tiên rời khỏi đây... "
Hắn hiện tại đã bị thương, nếu còn chần chờ để bọn họ bắt kịp sẽ rất nguy hiểm. Bốn tay không thể đấu lại với nhiều tay, nhất là ở trong tình cảnh này.
- " Được. "
Nguyệt Tích Lương mím môi, nửa đỡ Bắc Mạc Quân, mũi chân điểm xuống dưới mượn lực lao vào màn đêm, rất nhanh liền mất hút.
Trước khi đi, nàng còn quay đầu nhìn Lã Oa một cái. Ánh mắt đó không còn cà lơ phất phơ như thường ngày mà tràn ngập sát khí, ẩn ẩn thấy vẻ cuồng nộ.
Tộc trưởng Vu tộc phải không? Ngày hôm nay ngươi làm bị thương Tiểu Quân Quân, ta ghi nhớ. Đây chính là ý trời, định ngươi không thể nào có một kết cục tốt đẹp.... khi đã chọc phải ta!
Nhận một trả mười, đây là cách Nguyệt Tích Lương nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776786/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.