Chương trước
Chương sau
Nguyệt Tích Lương được Bắc Mạc Quân kéo ra sau người bảo hộ, nàng nhìn Lã Oa tươi cười đáng sợ phía đối diện, vừa luống cuống vừa không khỏi cảm thấy may mắn. Thật may, thật may trước khi đi ra ngoài nàng đã có sự đề phòng, không những mặc một thân hắc y mà còn đeo khăn bịt mặt tự chế.
Lại nói đến cái khăn bịt mặt này, theo cách gọi thời hiện đại thì là khẩu trang sẽ đúng hơn. Yên tâm là khi đánh nhau sẽ không bị rơi rớt, đảm đảm an toàn dung nhan một trăm phần trăm!
Sản phẩm chỉ lưu hành trong nội bộ, không bán trên thị trường!
Lã Oa mặc dù không nhìn được mặt đối phương nhưng từ hình dáng nàng ta cũng có thể đoán ra được, là một nam một nữ. Nàng ta âm dương quái khí nói.
- " Đôi tiểu tình nhân các ngươi, đêm khuya thanh vắng không ở trong phòng đắp chăn tâm sự, lại đi ra ngoài học đạo tặc trèo tường nghe trộm. Thực không ngoan! "
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương nhìn các phương hướng khác đều bị chúng trưởng lão ngăn chặn, mày nhíu chặt thành một đoàn. Hừ, thân thủ còn thật nhanh nhạy đâu.
Nguyệt Tích Lương không hổ là mặt dày từ trong trứng nước, trong tình cảnh bị bao vây vẫn thản nhiên đối đáp, tán ngẫu.
- " Thái thái bà, vậy thì ngươi không biết rồi, người ta gọi đây là phong tình! Ngươi nhìn xem, không gian ở đây thoáng đãng, có trăng có sao, màn trời chiếu đất, rất thích hợp để chơi dã chiến. Các ngươi đang phá hỏng chuyện tốt của lão nương đó, đền đi! "
Còn về cái gì mà nghe trộm mới nghe lỏm. Ơ, nàng không biết, không biết gì nha, cái gì cũng không biết.
Nguyệt Tích Lương bày ra điệu bộ ngây thơ, trong sáng, vô (số) tội làm người khác giận sôi.
Lêu lêu, dù sao ta cũng có đại thần Nhị vương gia bảo vệ, các ngươi có giỏi thì giết ta nha!
Tường trưởng lão mặt mày dữ tợn, hỏi ra câu hỏi ngu ngốc nhất mọi thời đại.
- " Các ngươi là người phương nào?! "
Con mẹ nó! Đúng là ngu thật!
Thử hỏi có ai sẽ trả lời câu hỏi này của ngươi sao? Nếu trả lời thì chứng tỏ kẻ đó còn ngu ngục hơn cả ngươi nữa.
Phương nào? Phương trời xa xôi xanh thăm thẳm ít mây và nhiều gió đấy! Có giỏi thì ngươi đi tìm!
Tường trưởng lão thấy Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân không thèm đếm xỉa tới hắn liền khí tạc mao. Hắn đường đường là trưởng lão Vu tộc, còn chưa có ai dám ngó lơ hắn như vậy.
Nhưng cố tình hắn hỏi câu nào, hai người kia cũng làm như mắt điếc tai ngơ. Thật giống hắn đang áp cái mặt nóng vào cái mông lạnh vậy, rất ngượng ngùng.
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương dùng khóe mắt âm thầm nhìn Tường trường lão giận đến nỗi thở phì phò, hai người ăn ý nháy mắt một cái, thân hình đồng thời động, vọt sang bên trái.
Đột phá vòng vây từ chỗ của Tường trưởng lão!
Con người một khi bị mất đi bình tĩnh thì sẽ không phát huy một trăm phần trăm sức mạnh và sự tập trung. Đó là lý do bọn họ cố tình chọc tức lão thất phu này.
- " Tường trưởng lão, chặn bọn hắn! "
Lã Oa bị hành động đột ngột của đối phương làm cho bất ngờ, đến khi định thần lại thì Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đã bắt đầu giao thủ với Tường trưởng lão.
Hai người đã từng giao thủ với Tường trưởng lão lúc trước, đương nhiên biết khả năng của hắn đến đâu.
Chỉ trong vòng vài chiêu, Bắc Mạc Quân liền dễ dàng đánh bay Tường trưởng lão, lôi kéo Nguyệt Tích Lương chạy thẳng.
Bản thân Bắc Mạc Quân không sợ chiến với đám người này, nếu có một mình hắn sẽ không ngần ngại chiến đấu một phen sống mái. Thế nhưng, đi cùng hắn còn có Nguyệt Tích Lương nha, một con người học hành không đến nơi đến chốn, ngoài khinh công thì cái gì cũng lèo tèo để không bị gọi là mù.
Những mánh khóe xảo trá của Nguyệt Tích Lương có thể đối phó được tốt đám lâu la, bất quá lại vô dụng với cao thủ chân chính.
Nỗi sợ lớn nhất của Bắc Mạc Quân chính là Nguyệt Tích Lương xảy ra chuyện.
Vậy cho nên, hắn lựa chọn..... ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
- " Đồ vô dụng!! "
Lã Oa và những người khác nhanh chóng đuổi theo hai kẻ vô danh tiểu tốt, lúc vụt qua Tường trưởng lão nàng ta còn cố tình đá hắn một cái.
- " Ô ô ô.... "
Tường trưởng lão kêu rên lên một tiếng thập phần đáng thương. Tại sao lại đá hắn nha? Võ công không bằng người là lỗi của hắn hay sao?
Không! Không phải lỗi của hắn! Là lỗi của tên đạo tặc kia mới phải. Là do hắn quá mạnh rồi....
Lã Oa nheo mi nhìn hai thân ảnh chạy càng ngày càng xa, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Võ công của hai người ngày không phải dạng vừa, nếu còn tiếp tục, nàng ta đuổi không kịp.
Nghĩ như vậy, đáy mắt Lã Oa lóe lóe. Đôi tay già nua của nàng ta thò vào trong ngực lôi ra thanh ám khí được tẩm sẵn kịch độc.
- " Các ngươi..... cứ chạy. Ta cho các ngươi chạy! "
Lời vừa ra khỏi miệng, bàn tay Lã Oa vận mười thành nội lực, nhắm vào tấm lưng mảnh mai của Nguyệt Tích Lương phóng ám khí.
Vụt!
Ám khí bay ra ngoài tạo thành một vệt sáng tím, không hề cho người ta có cơ hội tránh thoát.
- " Cẩn thận! "
Bắc Mạc Quân khẽ hô một tiếng, cánh tay kéo Nguyệt Tích Lương ôm vào lòng, cùng lúc đó đưa thân thể của chính mình ra chắn ám khí.
Phập!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.