Chương trước
Chương sau
Lời nói của Lã Oa như là một quả bom hạng nặng đánh vào trong lòng mỗi người, đương nhiên bao gồm cả Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đang rình trộm trên nóc nhà.
Trái tim Nguyệt Tích Lương như bị lỡ một nhịp, hơi thở thoáng chốc trở nên dồn dập, bàn tay nắm chặt.
Mẫu thân trở về Vu tộc? Đùa gì vậy!
Không phải mẫu thân vẫn luôn chán ghét trở về tộc địa hay sao? Nàng có thể chắc chắn rằng Lăng Tiêu Nhiên không bao giờ tự nguyện về địa phương này. Như vậy.....
Không! Mẫu thân hiện đang ở Cảnh Lăng cùng phụ thân đại nhân. Bắc Mạc Quân cũng đã nói, võ công của lão thái bà kia không bằng phụ thân, một mình nàng ta không thể cướp mẫu thân từ tay phụ thân được.
Nhưng.... nếu không thực sự bắt được người, tại sao Lã Oa lại dám nói những lời đó?
Bắc Mạc Quân dường như cũng không ngờ tới sự việc sẽ chuyển sang một bước ngoặt như thế này. Hắn nhíu mày, trở tay cầm lấy tay Nguyệt Tích Lương, khẽ nói.
- " Đừng lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ đi điều tra thực hư ra sao. "
Nguyệt Tích Lương vẫn không kìm lòng được mà bất an, thở dài thườn thượt.
- " Ta là sợ bọn hắn đã làm tổn thương mẫu thân. Hơn nữa còn phụ thân.... "
- " Không sao. Như lời lão thái bà kia nói, Lăng Tiêu Nhiên còn có công dụng với Vu tộc. Thiết nghĩ trước khi cái gọi là hôn lễ kia diễn ra, bọn hắn sẽ không làm hại đến nhạc mẫu. "
Bắc Mạc Quân an ủi thực hợp tình hợp lý, thành công làm cho tâm thần Nguyệt Tích Lương thả lỏng hơn đôi chút.
Chỉ hi vọng là vậy......
Phía bên dưới.
- " Cái gì?! Nàng ta chịu trở về rồi? "
Tường trưởng lão trợn mắt há hốc mồm hỏi lại.
- " Hừ, chịu trở về? Nàng ta không muốn cũng phải trở về! Chuyện này nàng ta không có quyền quyết định. "
Lã Oa một bộ đương nhiên trả lời. Nàng và Lãnh thiếu môn chủ đã tự mình ra tay, Lăng Tiêu Nhiên dù muốn chạy cũng không thể chạy.
Lần này Lăng Tiêu Nhiên đã phạm một sai lầm lớn. Nếu nàng ta có một chút thức thời, theo bọn họ đi trở về thì đã không đến bước đường này. Bản thân rơi vào hôn mê, trượng phu cũng chết cháy. Tất cả đều là do nàng ta tự làm tự chịu!
Ngu trưởng lão rất nhanh thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười như đóa cúc hoa.
- " Thật tốt quá! Lăng nha đầu trở về, mối hôn sự bị hoãn lại bao nhiêu năm cuối cùng cũng được tiến hành rồi. "
Mở miệng ngậm miệng là một câu " Lăng nha đầu ", nếu người nào không biết còn tưởng hắn là một vị trưởng bối hiền lành, phúc hậu lắm. Nhưng khi xưa chính hắn là người đã tận tay giết chết phụ mẫu Lăng Tiêu Nhiên, tính ra hai người có mối thù không đội trời chung.
- " Đúng vậy, đúng vậy, Lăng..... Thánh nữ trở về, hôn sự này đâu đến lượt Sở Sở nhà ta nữa. "
Mộ trưởng lão liên tiếp gật đầu phụ họa, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Cũng là do hắn sợ quá mất khôn. Lãnh thiếu môn chủ lúc trước đã từng nói không phải Lăng Tiêu Nhiên tuyệt không cưới. Chẳng cần biết có phải do hắn thật sự yêu thảm Lăng Tiêu Nhiên hay không, thế nhưng nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, tin tưởng hắn sẽ không nuốt lời.
Lã Oa gật đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, phân phó.
- " Tường trưởng lão phụ trách tiếp đãi Lãnh thiếu môn chủ. Còn Ngu trưởng lão, ngươi triệu tập tất cả đại phu trong tộc đến chẩn trị cho Thánh nữ. Cần thiết phải làm cho nàng ta tỉnh lại trước hôn lễ. "
Thánh nữ trong miệng Lã Oa đương nhiên là Lăng Tiêu Nhiên, bởi vì Mộ Sở Sở từ giờ chỉ là nữ nhân Vu tộc bình thường mà thôi.
Trước kia Lăng Tiêu Nhiên tự làm mình rơi vào hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh lại. Đây chính là thiên đại phiền toái!
Không tỉnh lại thì sao bái đường thành thân?
Vậy cho nên, việc trước mắt chính là bằng mọi cách phải làm cho nàng tỉnh. Tỉnh dậy sau chống đối cũng tốt, Lã Oa sẽ có cách bắt nàng phải an phận xuống dưới.
- " Vâng! "
Hai vị trưởng lão đồng thanh nhận lệnh.
Lã Oa khẽ xoa xoa thái dương, tầm mắt không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc lên mái nhà một cái, khóe miệng cười âm độc.
- " Sự việc chỉ có vậy mà thôi. Bất quá trước khi ra về, chúng ta có phải nên mời hai vị đạo hữu trên kia xuống đây uống chén trà hay không? "
Cái gì?!
Chúng trưởng lão vì một câu nói của tộc trưởng nhà mình mà trở nên đề phòng. Sát khí đằng đằng nhìn mái nhà, âm thầm lôi ra vũ khí.
Vậy mà có người nghe lén bọn hắn nghị sự. Thật là to gan!
- " Không xong! "
Bắc Mạc Quân rủa thầm một tiếng, lôi kéo tay Nguyệt Tích Lương chuẩn bị đào tẩu.
Vừa rồi khi nghe thấy tin Lăng Tiêu Nhiên bị bắt, vì quá kinh hãi nên bọn họ đã sơ ý để lộ ra hơi thở. Không ngờ lại bị lão yêu bà kia tinh ý phát hiện.
Lã Oa nghe thấy tiếng động trên đầu liền biết hai người đang có ý định chạy trốn. Nàng ta hừ lạnh một tiếng, quát.
- " Hừ! Biết được nhiều chuyện của tộc ta như vậy mà còn muốn đi?! Các ngươi không để bản tộc trưởng vào mắt hay sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!! "
Nói rồi, bàn tay nàng ta vỗ mạnh lên thành ghế, thân hình gầy yếu như mũi tên rời khỏi cung, bay vụt lên mái nhà.
Ầm ầm!
Mái nhà trực tiếp bị phá một lỗ thủng, thân hình Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương cứ thế lọt vào trong mắt Lã Oa.
- " Chết tiệt! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.