Mộ Sở Sở, cái tên này có lẽ đã quá thân quen với Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương. Nhưng..... đó lại là chuyện của bảy năm trước, bây giờ thì....
- " Này, Mộ Sở Sở ta nghe quen tai lắm. Là ai nhỉ? "
Nguyệt Tích Lương vẻ mặt ngu đần, vừa ngoáy mũi trét vào y phục Bắc Mạc Quân vừa hỏi.
Cái này không thể trách nàng nha, mặc dù trí nhớ nàng có tốt nhưng là nó tốt có chọn lọc đó. Những thứ gì cần nhớ nàng sẽ nhớ rất rõ, còn những gì không muốn nhớ hoặc là không quan trọng..... ngược lại nàng rất nhanh đánh bay nó ra khỏi đầu không một chút thương tiếc.
Bản thân ai đó trong vòng bảy năm sống cùng đám người Quỷ Âm môn, bị bọn hắn nhồi nhét bao nhiêu thứ vào đầu, đã sớm đem Mộ Sở Sở cấp quên.
Khuôn mặt Bắc Mạc Quân đen sì, bất động thanh sắc xả xuống mảnh vải bị làm cho ô uế, bất chấp y phục thủng một lỗ, nghĩ nghĩ nói.
- " Hình như...... là cái người hay mặc bạch y, ở phủ của Đại vương gia? Dung mạo..... ta cũng không nhớ rõ nữa. "
Bắc Mạc Quân nhún nhún vai, cực kỳ vô tình phán. Cũng là như vậy, đối với nhân vật qua đường, nếu không được thường xuyên nhắc nhở, hắn cũng sẽ quên luôn.
Đáng thương Mộ Sở Sở, nàng ta hao phí hết tâm tư đi thích Bắc Mạc Quân. Thậm chí còn không từ thủ đoạn để được làm nữ nhân của hắn, ấy vậy mà đến cả gương mặt nàng hắn cũng keo kiệt ghi nhớ.
Thật là bi ai......
Nguyệt Tích Lương co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776783/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.