Rầm!
Nguyệt Tích Lương hai tay cầm hai bọc bánh bao nhân thịt to bự, cực kỳ thô lỗ đá bay cửa phòng. Còn không đợi Bắc Mạc Quân kịp thời phản ứng đã nhào vào lòng hắn, dụi dụi.
- " Tiểu Quân Quân~ Tức chết ta rồi! "
Bắc Mạc Quân đỡ lấy bọc bánh bao từ tay nàng, thản nhiên lôi ra ăn, hỏi.
- " Làm sao? Có ai bắt nạt nàng? "
Nguyệt Tích Lương nuốt nuốt nước miếng, trước tiên gặm một ngụm bánh bao, miệng nhai nhồm nhoàm vẫn không quên nói.
- " Làm gì có ai bắt nạt được ta. "
Không nói tới việc nàng là tâm phúc của Ngu trưởng lão, chỉ bằng tính cách có thù tất báo của nàng, người nào chọc phải nàng chính là xui xẻo tám đời.
- " Vậy? "
Bắc Mạc Quân nhướng mày.
Nguyệt Tích Lương nuốt xuống miếng bánh, thở phì phò trả lời.
- " Còn không phải là do lão thái bà kia phát điên hay sao. Trong vòng một đêm đồ sát hết bao nhiêu tộc nhân. Công việc trong Vu tộc thì nhiều, bình thường chúng ta nhàn rỗi là vậy, nhưng bây giờ cũng có nhiệm vụ phải làm rồi! "
Nói đi nói lại, nguyên nhân Nguyệt Tích Lương tức giận là do nàng lười làm việc mà thôi.
Bắc Mạc Quân bình tĩnh à một tiếng, mắt ngậm ý cười hỏi.
- " Nhiệm vụ gì? "
Nguyệt Tích Lương lè lưỡi.
- " Xuống núi, vào thành mua dược liệu. Đại phu ở Vu tộc cũng không ít, nhu cầu dược liệu không phải cao bình thường. Quản sự biết ta thông thạo dược lý nên đã giao việc này cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776789/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.