Chương trước
Chương sau
Đợi Kiến Nhất một lần nữa quay về, Bắc Mạc Quân đã lấy lại được sức lực, sắc mặt dần trở nên tốt hơn. Trên tay Kiến Nhất còn bê một bát chè đậu xanh táo đỏ nóng hổi đưa cho Nguyệt Tích Lương, nói là vừa ăn ngon vừa cấp máu.
Nguyệt Tích Lương chậm rãi múc một thìa bỏ vào miệng, vừa hỏi Hàn Uy.
- " Hàn thúc, máu của ta có lẽ chỉ tạm thời áp chế được Vu thuật phát tác thôi đúng không? "
Dành trọn bảy năm học cách phá giải Vu thuật đằng mộc, Nguyệt Tích Lương không cần động não cũng biết Vu thuật của Bắc Mạc Quân không thể nào dễ dàng giải trừ như vậy.
Hàn Uy gật đầu, nhìn nhìn Nhị vương gia nào đó với ánh mắt phức tạp, cuối cùng nặng nề thở ra một hơi.
- " Đúng như môn chủ nói, nếu chỉ với máu của người thì không đủ. Muốn hoàn toàn giải được Vu thuật nguyền rủa cần phải có khẩu quyết của nó nữa. "
Huyết mạch thuần khiết và khẩu quyết, một thứ cũng không thể thiếu.
Hai mắt Nguyệt Tích Lương sáng ngời, vội vàng hỏi tiếp.
- " Lúc trước Kình Sâm gia gia đưa cho ta khẩu quyết của Vu thuật đằng mộc, có phải hay không người cũng có khẩu quyết của hai loại Vu thuật còn lại? "
Hàn Uy dường như đã lường trước được nàng sẽ hỏi ra câu này, hắn gãi đầu, tiếc nuối trả lời.
- " Cái này..... thú thật là không có. Khẩu quyết Vu thuật đằng mộc là lão tổ tông vô tình tìm được đến, truyền cho thế hệ môn chủ qua các đời. Còn về hai loại khác..... chắc chỉ có người của Vu tộc mới biết được. "
Nghe vậy, Nguyệt Tích Lương lặp tức như bong bóng xì hơi, ảo não vô cùng.
Nếu có khẩu quyết trong tay, nàng chắc chắn sẽ giải được Vu thuật cho Bắc Mạc Quân, không để hắn phải chịu hành hạ mỗi tháng nữa.
Mà Vu tộc hiện giờ đang trong phạm vi thế lực của môn phái thần bí kia. Muốn tiếp cận bọn hắn lấy khẩu quyết, e rằng khó hơn lên trời.
Nguyệt Tích Lương đã từng hỏi Lăng Tiêu Nhiên về Vu thuật, thế nhưng mẫu thân đại nhân rời khỏi Vu tộc quá sớm, chưa kịp tiếp xúc đến căn cơ của bộ tộc.
Đối với vấn đề này, Lăng Tiêu Nhiên hối hận không thôi. Nếu nàng bỏ đi muộn hơn một hơn một chút thì tốt rồi. Ít nhất cũng phải học hết khẩu quyết cái đã.
Bỗng nhiên, Nguyệt Tích Lương sực nhớ đến một người khác, nàng đập bàn reo lên.
- " Mộ Sở Sở! Đúng rồi, còn có Mộ Sở Sở mà! Bắt lấy nàng ta tra khảo, còn sợ không biết khẩu quyết hay sao? "
Chẳng phải Mộ Sở Sở tự xưng là Thánh nữ Vu tộc đó ư? Ngày trước nàng ta chủ động tìm đến Bắc Mạc Quân, lấy việc giải Vu thuật và vị trí Nhị vương phi làm trao đổi.
Nói như vậy, chắc hẳn nàng ta có khẩu quyết. Ngược lại, nếu như không có cũng không sao, bắt được Mộ Sở Sở rồi, nàng tự khắc sẽ có cách buộc nàng ta phải nghe lời, trở về Vu tộc đánh cắp khẩu quyết.
Hắc hắc, lão nương thật là thông minh quá mà! Ta phục ta quá!
Bạn nhỏ Lương không đâu lại phát bệnh tự luyến, cười một cách cực kỳ khả ố.
Bất quá, chưa đắc ý được bao lâu, Bắc Mạc Quân đã vô tình dội cho nàng một gáo nước lạnh.
Hắn khẽ ho, không đành lòng nói ra sự thật.
- " Khụ, làm cho nàng phải thất vọng rồi. Vào ngày Bắc Mạc Lâm khởi binh tạo phản bị giết chết, phủ đệ của hắn cũng theo hắn mà hóa thành tro bụi. Mộ Sở Sở mấy năm nay đều sống tại đó, lúc ta phái người đến...... nàng ta đã bặt vô âm tín, chạy còn thực nhanh đâu. "
Bắc Mạc Quân không phải là chưa từng nghĩ sẽ dùng biện pháp mạnh bắt Mộ Sở Sở.
Chỉ là Mộ Sở Sở không biết làm cách nào để có được sự che chở của Đại vương gia Bắc Mạc Lâm. Lúc ấy Bắc Mạc Quân lại không tiện xé rách mặt với hắn nên mới để nàng ta tự tung tự tác từng ấy năm.
Thật ra, từ khi Nguyệt Tích Lương mất tích, Mộ Sở Sở thường xuyên lượn lờ trước mặt Bắc Mạc Quân, hết đe dọa rồi lại dụ dỗ đủ kiểu.
Hắn vì tránh phiền phức mà ở luôn biên quan mấy năm, đến về kinh thành cũng lười về.
Bắc Mạc Lâm chết rồi, Bắc Mạc Quân cũng không cần phải cố kỵ điều gì nữa, trực tiếp cho Triển Chính Hi đi bắt nàng ta.
Đáng tiếc, Triển Chính tới nơi thì nàng ta đã biến mất không một dấu vết.
Sau đó, Nguyệt Tích Lương đột ngột bị bắt cóc, Bắc Mạc Quân càng không còn tâm trí đi truy lùng Mộ Sở Sở, cứ thế để nàng ta trốn thoát.
Nguyệt Tích Lương trợn tròn mắt nhìn Bắc Mạc Quân, rắc rắc vài tiếng biến thành tượng đá. Một trận gió nhẹ thổi qua, tượng đá " Lương " hóa thành bột phấn về với cát bụi.
Hi vọng vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt, Nguyệt Tích Lương suy sụp nha!
Nguyệt Tích Lương húp chè đậu xanh táo đỏ trộn với nước mắt, cảm lấy lòng mình chua chát kinh khủng.
Nàng ủ rũ đặt cái bát không xuống bàn, ấm ức thay cho Bắc Mạc Quân.
- " Chẳng lẽ Tiểu Quân Quân phải sống với Vu thuật cả đời? Không được! Bằng mọi cách ta phải phá giải được Vu thuật này, không thể để chàng bị nó giày vò mãi như thế! "
Bắc Mạc Quân đưa bàn tay to xoa đầu Nguyệt Tích Lương, trong đáy mắt ngậm ý cười, nói.
- " Không sao, so với nàng tưởng tượng không đau như vậy. Một tháng có một ngày, ta vẫn chịu nổi. "
Đã chịu được hơn mười năm, hắn không ngại chịu thêm vài chục, thậm chí vài trăm năm nữa. Miễn có nàng ở bên hắn là đủ, đau một chút có hề gì.
Nguyệt Tích Lương lườm hắn, đánh vào bàn tay đang vò đầu nàng thành cái tổ quạ, lãnh liệt lên tiếng.
- " Đau hay không đau ta nhìn vào liền biết. Ta nói chàng đau thì chính là đau, chàng không có quyền phản bác! "
Đau đến nỗi mất đi lý trí, đau đến nỗi tự hành bản thân. Nói không đau có quỷ mới tin! Coi nàng là con ngốc sao?
Bắc Mạc Quân nhướng mày, chà sát vết đỏ ửng trên mu bàn tay, chột dạ nhủ thầm.
Ha, tiểu gia hỏa này sinh khí rồi!
Câu nói bá đạo như vậy cũng nói ra được, khả ái chết mất!
Bắc Mạc Quân nhếch miệng.
- " Được rồi, ta đau. Nhưng những lúc như vậy, nàng hôn hôn một cái là hết đau ngay. "
- " Chàng.... "
Gò má Nguyệt Tích Lương đỏ bừng, biết hắn là trêu ghẹo nàng. Nếu hôn một cái hết đau thì nàng nguyện hôn ngàn cái, đâu phải dùng đến máu của nàng nữa.
Đồ ngốc!
Đồ không đứng đắn!
- " Khụ khụ! "
Đang lúc hai người nào đó đang mắt to trừng mắt nhỏ " đưa tình " với nhau thì Hàn Uy cố tình ho khan mấy tiếng cắt đứt.
- " Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà..... môn chủ và môn chủ phu quân có phải là lạc quan quá rồi hay không? "
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân cùng quay đầu lại nhìn hắn, đồng thanh.
- " Là sao? "
Khuôn mặt Hàn Uy trầm xuống trông thấy như đang phân vân điều gì đó. Rốt cuộc, hắn vẫn là dằn lòng mình, nói ra sự thật kinh người.
- " Môn chủ phu quân sẽ không phải chịu Vu thuật cả đời đâu. Bởi vì..... những người bị hạ Vu thuật nguyền rủa chỉ sống được đến năm hai mươi bảy tuổi, sau sinh thần thứ hai mươi bảy, bọn hắn sẽ đứt đoạn kinh mạch mà chết. Nếu ta không nhầm, môn chủ phu quân năm nay đã hơn hai mươi lăm tuổi.... "
Nghĩa là, Bắc Mạc Quân chỉ sống được gần hai năm nữa thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.