Nguyệt Tích Lương sững sờ trong giây lát, sau mới giật mình bừng tỉnh. Đúng rồi! Tại sao nàng có thể quên được chứ? Nàng chính là hậu nhân Vu tộc!
Vu thuật đằng mộc phong ấn Quỷ Âm môn nàng đã giải được, máu của nàng chắc hẳn phải có tác dụng với Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, lao đến chỗ bàn ăn lấy một cái bát nhỏ, nhìn quanh tìm kiếm một hồi, cuối cùng lại chạy tới rút kiếm của Hiên Viên Liệt vẫn còn đang ngẩn ra.
Nàng mắt không nháy lấy một cái vạch vào lòng bàn tay, miệng vết thương sâu hoắm.
Tí tách!
Máu tươi nhanh chóng chảy đầy miệng bát, nhìn thôi đã thấy bàng hoàng.
Máu huyết của Nguyệt Tích Lương không có mùi tanh nồng giống như người thường, ngược lại rất thơm, có chút giống mùi thảo dược.
Bắc Mạc Quân ngửi được mùi hương đó, bất giác an tĩnh lại đôi phần. Thế nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi Vu thuật phát tác, đau đớn quặn mình lại.
Nguyệt Tích Lương ném thanh kiếm quý báu của Hiên Viên Liệt như ném khối sắt vụn. Hắn nhanh chóng chạy qua nhặt lấy, thương xót tiểu huynh đệ vào sinh ra tử của mình không thôi.
Nữ nhân này rất nhẫn tâm, ngươi đừng có chấp nàng!
Trở về với ta, ta thương!
Nguyệt Tích Lương bê cái bát sóng sánh máu đỏ đến chỗ Hàn Uy và Bắc Mạc Quân, gấp gáp hỏi.
- " Thế này đã đủ chưa? Có cần thêm nữa không? "
Vừa nói, nàng vừa khua bàn tay be bét máu lên, tỏ ý ta vẫn còn rất nhiều máu, ngươi cứ lấy thoải mái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776717/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.