Chương trước
Chương sau
- " Hửm? Ngày mười lăm thì làm sao? "
Nguyệt Hạo Thần cảm giác như não mình không đủ dùng, cứ mê mê mang mang.
- " Không biết. "
Hiên Viên Liệt lắc đầu, nhấc chân kéo hắn vào theo. Nhìn biểu cảm của hai người kia, hay là Bắc Mạc Quân xảy ra chuyện.... ?
Kiến Nhất và Nguyệt Tích Lương hai bên đỡ lấy Bắc Mạc Quân đã sắp mất đi sự khống chế, cơ bắp toàn thân hắn căng cứng, run rẩy liên hồi.
Cái đau của Vu thuật nói đến là đến, không hề có sự báo trước. Một khắc trước còn nói chuyện bình thường, một khắc sau đã bị giày vò thống khổ.
Bắc Mạc Quân cũng nhất thời quên mất ngày tháng, nếu không, dù có chết hắn cũng phải tránh mặt Nguyệt Tích Lương.
Từ khi nàng trở về, nàng có hỏi hắn về Vu thuật trên người. Hắn luôn lẩn tránh câu hỏi của nàng, ngày mười lăm cũng tránh xa nàng, không cho nàng lại gần.
Thêm vào nữa thời gian ở chung của hai người không dài, ngoại trừ bảy năm trước, hầu như Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ thấy tình trạng phát tác của hắn.
Hôm nay là ngoài ý muốn.
Thình thịch!
Cơn đau lại ập đến bất ngờ, Bắc Mạc Quân khụy một gối, thở hổn hển nói.
- " Không..... không kịp.... Kiến.... Nhất! "
Không kịp đưa hắn đến chỗ kín đáo, không kịp trói chặt hắn lại. Vậy chỉ còn một cách.
- " Vương gia, ngài cố chịu đựng một chút! "
Kiến Nhất như biết ý định của hắn, gấp gáp móc từ trong ngực bình sứ nho nhỏ.
Kiến Nhất dốc ngược bình sứ, đổ ra một viên hoàn to bằng đầu ngón tay cái, màu xanh như nước biển, lấp lánh rất đẹp mắt. Chỉ là từ viên hoàn đấy tỏa ta một loại hàn khí xâm nhập vào cốt tủy, khiến nhiệt độ cả căn phòng giảm mạnh xuống.
Kiến Nhất cầm viên hoàn, ngập ngừng nói.
- " Vương gia..... ngài thật sự muốn uống nó? "
Bắc Mạc Quân trừng mắt đỏ bừng như dã thú, cắn chặt răng.
- " Uống! "
Một câu này của Bắc Mạc Quân mang theo nội lực, trấn đến lục phủ ngũ tạng của Kiến Nhất đảo lộn, có mùi vị ngai ngái trong cổ họng.
Nguyệt Tích Lương đứng một bên cũng không khác là bao, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, nhưng mà nàng không có thời gian để ý.
Nàng nhanh tay nhanh mắt cướp lấy viên hoàn màu xanh trên tay Kiến Nhất, cảm nhận được hàn khí mãnh liệt của nó làm tay nàng kết một tầng băng mỏng, đưa lên mũi ngửi ngửi, nghiêm giọng hỏi.
- " Đây là cái gì? Cái này mà ngươi cũng dám cho hắn uống vào sao? "
Dù nàng không biết nguồn gốc của thứ này, nhưng có một điều nàng biết chắc, đây không phải là thuốc.
Viên hoàn này chỉ thuần túy là băng, lại còn không phải là loại băng bình thường. Nếu uống vào, người bình thường sẽ chết, người tập võ nặng thì liệt giường, nhẹ thì tổn hại đến cơ thể.
Nói chung, đồ vật trong tay nàng không phải là cái gì tốt lành!
Kiến Nhất bị Nguyệt Tích Lương ép hỏi đành phải khai báo.
- " Đây là Hàn Băng Hoàn lấy ra từ giường hàn băng. Vương gia uống nó thì sẽ tạm thời áp chế được Vu thuật..... "
Nguyệt Tích Lương cả giận ngắt lời hắn.
- " Và đây là cách làm tự sát? "
Kiến Nhất giật thót, dù hắn không bị Vu thuật hành hạ nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo. Hắn lắp bắp trả lời.
- " Không..... không đến nỗi như vậy. Nội lực vương gia thâm hậu, cùng lắm.... cùng lắm..... bị giảm năm năm tuổi thọ. "
- " Năm năm tuổi thọ? Ha ha! Kiến Nhất, ngươi muốn chết phải không? "
Nguyệt Tích Lương tức quá hóa cười, thật muốn ném hết mấy viên hoàn chết tiệt này đi.
Không biết Bắc Mạc Quân đã uống bao nhiêu viên, tuổi thọ của hắn chẳng phải dần dần bị bào mòn hay sao?
Kiến Nhất mím chặt môi, không dám hé nửa lời. Chính hắn cũng không muốn vương gia uống thứ này, thà rằng để vương gia nổi điên lên giết hết bọn hắn còn hơn.
Bắc Mạc Quân nắm chặt lấy tay Nguyệt Tích Lương, chặt đến nỗi xương nàng như muốn gãy ra làm đôi.
Ý thức của hắn đã càng ngày càng trở nên mơ hồ, cơn cuồng bạo hắn vất vả áp chế sắp sửa bộc phát.
- " Tích Lương..... đưa cho ta..... mau đưa cho ta. "
Bắc Mạc Quân khản giọng lên tiếng, trong ánh mắt hung tàn của hắn có chút ý tứ cầu xin.
Hắn không thể phát điên ở đây được. Ở đây còn có mọi người, ở đây còn có nàng.
Cho dù Hàn Uy có ra tay khống chế hắn thì căn bản cũng không có tác dụng. Khi Vu thuật hoàn toàn phát tác, hắn không biết đau, cũng không thể ngất đi.
Hiện giờ chỉ có Hàn Băng Hoàn làm cho hắn đông cứng, may ra mới có thể khiến hắn ngừng làm loạn.
Nguyệt Tích Lương lắc đầu, vung tay vứt luôn viên hoàn ra ngoài cửa sổ, kiên quyết nói.
- " Không được! Chàng không được uống! "
Có chết nàng cũng không đưa thứ đồ tai hại đó cho hắn.
Bắc Mạc Quân vươn người muốn bắt lại Hàn Băng Hoàn nhưng đã quá muộn, viên hoàn sượt qua tay hắn, bay ra ngoài.
Tia sáng trong mắt Bắc Mạc Quân vụt tắt, hắn hất văng Kiến Nhất và Nguyệt Tích Lương ra, một quyền đập vỡ bức tường, gào lớn.
- " A a a a a a! "
Ngay lúc Bắc Mạc Quân mất hết lý trí định xông lên tấn công Kiến Nhất thì có một đạo bóng dáng lướt qua Nguyệt Tích Lương, gắt gao bắt lấy tay hắn.
Thân hình Bắc Mạc Quân tạm thời khựng lại, giãy giụa hòng muốn thoát ra khỏi gọng kìm, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo đầy đau đớn. Ý niệm ham muốn giết chóc tràn ngập trong đầu hắn.
Hàn Uy kinh hãi nhìn biểu hiện điên cuồng của Bắc Mạc Quân, bật thốt lên.
- " Vậy mà là Vu thuật nguyền rủa? "
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Hàn Uy nói xong thì chợt nhớ đến một điều. Hắn quay sang Nguyệt Tích Lương, la to.
- " Môn chủ, cho hắn uống máu của người! "

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.