Bắc Mạc Quân nhìn thấy Nguyệt Tích Lương khóc liền hốt hoảng, thân hình cứng đờ lại, hông căng thẳng, không dám động đậy dù chỉ nửa phân. Tiểu huyệt nàng vừa mềm, vừa chặt khít, gắt gao cắn lấy nam căn thô to của hắn, cắn đến đau, suýt chút nữa làm hắn buông vũ khí đầu hàng.
Bắc Mạc Quân nặng nề thở hổn hển, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống gò má.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, vỗ nhẹ lên má, nhỏ giọng dỗ dành.
- " Không sao, ngoan..... nàng.... thả lỏng ra một chút, ta sắp gãy đến nơi rồi. Một chút nữa sẽ không đau...... "
Nguyệt Tích Lương vẫn còn thút thít bấu lên vai Bắc Mạc Quân, mắt đẫm lệ, cố gắng làm theo lời hắn, chu đôi môi sưng tấy do bị hôn lên.
- " Hu.... thật chứ? Chàng không lừa ta? "
- " Thật hơn vàng. "
Bắc Mạc Quân gật đầu, bàn tay tận dụng cơ hội vươn ra xoa nắn trước ngực nàng, ngắt đỉnh nhũ tiêm nhằm dấy lên dục hỏa một lần nữa.
Một lúc sau, Nguyệt Tích Lương cảm thấy cơn đau dưới hạ thân đã giảm hơn phân nửa. Hơn thế thêm vào sự khiêu khích của hắn làm toàn thân nàng lại nóng bừng, tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, *** dịch chảy dầm dề.
- " Ân.... a.... "
Bắc Mạc Quân dùng ngón tay đè lên hoa hạch làm Nguyệt Tích Lương rên lên một tiếng, giọng nói hắn khản đặc ẩn nhẫn hỏi.
- " Nàng đỡ hơn chưa? Ta.... sắp không chịu nổi. "
Nguyệt Tích Lương hé mắt nhìn nhìn gân xanh nổi trên thái dương hắn, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776703/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.