Nguyệt Tích Lương nhìn chằm chằm cây đại thiết bổng của ai đó một lúc, rốt cuộc mất cả dũng khí tích tụ bấy lâu nay, rất không cốt khí lựa chọn chùn bước. Trên đời này có ai mà không sợ đau, nàng cũng sợ nha.
Nguyệt Tích Lương bẹp miệng, nở nụ cười yếu ớt, thử thương lượng với Bắc Mạc Quân.
- " Cái kia..... hay là thôi đi. Ăn cơm trước cổng không tốt lắm đâu. Đợi khi nào chúng ta đại hôn rồi tính ha? "
Bắc Mạc Quân nhướng mày, đương nhiên hiểu ra ý định của tiểu chút chít này. Nàng nghĩ ở đây là quân doanh sao? Hắn vuột mất nàng một lần, không thể nào vuột mất lần hai.
Bắc Mạc Quân chỉ vào đệ đệ đã lên dây cung của mình, con mắt trầm xuống, cao giọng nói.
- " Hửm? Thế thì nàng phải xem nó có đồng ý hay không. "
Nguyệt Tích Lương mếu mếu. Thấy tình thế không ổn liền dùng cả hai tay hai chân bò xuống giường, muốn chạy.
Nàng lại không biết, tư thế này của nàng bất giác làm cho cái mông ngọc vểnh cao, trắng trắng như đậu hũ non. Tiểu huyệt chưa nếm trải mùi đời dùng một cách hết sức tự nhiên đập vào mắt Bắc Mạc Quân.
Hai cánh hoa màu phớt hồng che chắn trước cửa động, giống như đang e ấp, sợ hãi. Bởi vì vừa mới từ trong nước ra nên vẫn còn ướt át, khơi gợi ham muốn chà đạp của nam giới.
Tròng mắt Bắc Mạc Quân đỏ lên, hạ thân lại lớn thêm một vòng nữa, có dục vọng muốn lặp tức tiến vào lỗ nhỏ mê hồn kia, điên cuồng tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776702/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.