- " A.... Được! "
Kỷ Mạt Mạt có chút không ngờ người trước mặt lại đồng ý nhanh như vậy. Nàng ta sững sờ mất vài giây rồi mới vội vội vàng vàng lôi ra phong thư của Nguyệt Tích Lương.
Nguyệt Hạo Thần cầm thư, trực tiếp bóc ra ngay tại chỗ. Kỷ Mạt Mạt hốt hoảng kêu lên.
- " Ê, cái này phải đưa cho Nguyệt tổng. Ngươi không được đọc. "
Nguyệt Hạo Thần không nhìn nàng ta, thuận miệng nói.
- " Bổn thiếu chính là Nguyệt tổng đó đây. "
Kỷ Mạt Mạt: " ....... "
Vừa rồi là ai nói không phải hả? Lật mặt cũng quá nhanh đi?
Nguyệt Hạo Thần đọc thư, lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ, cỗ lửa giận trong lòng phát tán ra ngoài, đến nỗi Hiên Viên Liệt đứng cạnh còn cảm giác được sự phẫn nộ của hắn.
Đây chính xác là thư của muội muội hắn. Bút tích xấu như ma chê quỷ hờn thế này, hắn rất quen thuộc, hơn nữa còn được viết bằng tiếng Anh.
Không ngờ muội muội lại gặp phải chuyện rắc rối như vậy, hắn lại còn không biết chút gì.
Thái tử Ám Dạ.... Hàn Vũ?!
Nghĩ lại thì trong cung yến ngày hôm đó, cảm giác của hắn không hề sai. Cô nương ngồi bên cạnh thái tử không ai khác ngoài Nguyệt Tích Lương. Hắn thật là hồ đồ mà!
Hiên Viên Liệt nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của Nguyệt Hạo Thần thì rất mực hồ nghi. Hắn tò mò ghé mắt qua lén đọc bức thư.
Ách? Cái gì ngoằn nghèo, khó hiểu thế này? Đây là vẽ giun trên giấy sao?
Hiên Viên Liệt giật giật khóe môi, cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776693/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.