Chương trước
Chương sau
Nguyệt Tích Lương cười cười, cất giọng nhẹ bẫng.
- " Hàn Vũ, hóa ra ngươi cũng chỉ là một kẻ thảm bại mà thôi. Ta là của ngươi? Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ? Ngươi lấy đâu ra tự tin có thể khống chế ta cả đời? Nếu như ta tự tử, ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản được ta sao? Nhưng không, ta không làm vậy. Không phải là vì ta sợ chết, mà vì ta tin chàng. Ta tin chàng sẽ đến cứu ta, cứu ta thoát khỏi cái tình yêu ích kỷ của ngươi! "
Nói Nguyệt Tích Lương mạnh miệng ư? Quả thật là vậy.
Bây giờ trong lòng nàng đang rối bời, Bắc Mạc Quân đến hay không đến, hoàn toàn chẳng biết trước được.
Thế nhưng dù cho chỉ có một tia hi vọng lẻ loi, nàng sẽ đều lựa chọn cố chấp tin tưởng hắn.
Ánh mắt Hàn Vũ tối lại, khuôn mặt yêu nghiệt sa sầm như đang có giông bão kéo đến. Hắn không hiểu, hắn thật sự không hiểu. Trên đời này có tình yêu bền vững như thế sao? Cái tình yêu đó tốt đẹp đến độ hắn muốn phá vỡ nó, không muốn thấy nó tiếp tục tồn tại.
Những mảnh vỡ ý ức từ lâu hắn vẫn chôn sâu bỗng vụt qua trong đầu Hàn Vũ.
Đó là một vùng thôn quê hẻo lánh, vùng thôn quê ấy gắn liền với khuôn mặt của thiếu nữ đơn thuần, thanh lệ.
Nàng rất thích cười, nụ cười của nàng ấm áp như vầng thái dương. Nhà nàng không có tiền, thế nhưng nàng vẫn liều mình cứu giúp thanh niên lạ mặt. Nàng cho hắn cái ăn, giúp hắn trị thương, làm bạn với hắn, cùng hắn vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất.
Thiếu niên mới chập chững bước vào đời, trước sự ấm áp của nàng, trong lòng hắn dâng lên cảm xúc được gọi là tình yêu.
Nàng nói, nàng cũng yêu hắn, nàng muốn làm thê tử của hắn, cùng hắn sống trọn đời trọn kiếp. Hắn vậy mà tin vào lời nói của nàng vô điều kiện.
Hắn mang nàng về kinh thành, nơi hắn sinh ra và lớn lên. Vì muốn cho nàng một bất ngờ lớn, hắn cố tình giấu đi thân phận thái tử của mình, lừa gạt nàng, làm cho nàng nghĩ rằng hắn chỉ là nhi tử của một tên chăn ngựa.
Thiếu niên muốn thú nàng, hắn mặc kệ lời phản đối của mẫu hậu, của phụ hoàng, của các đại thần trong triều. Vì cưới nàng, hắn tình nguyện ra biên quan kháng địch lập công.
Nhưng thiếu niên không ngờ, ba năm sau, hắn trở về, cảnh còn đó  mà người đã đổi thay.
Thiếu niên chỉ nhớ, khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng quấn quýt, nịnh bợ nam nhân khác, tim của hắn như rạn nứt, đau đớn không thở nổi. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng nằm dưới thân kẻ đó, *** đãng rên rỉ, thế giới quan của hắn như sụp đổ.
Hóa ra.... hóa ra trong khoảng thời gian hắn vắng mặt, nàng đã bò lên giường của trưởng tử nhà thượng thư, được gã nâng lên làm tiểu thiếp thứ sáu.
Hắn hỏi nàng tại sao? Tại sao phải đối xử với hắn như vậy?
Nàng trả lời: Ngươi chỉ là con của một tên chăn ngựa, ngươi có thể mang lại hạnh phúc cùng phú quý cho ta sao? Nhan sắc của ta xuất chúng như vậy, ta xứng đáng có được nhiều thứ hơn. Trước vinh hoa phú quý, tình yêu chỉ là phù du, không bằng một hạt bụi.
Lúc đó thiếu niên liền hiểu. Mẫu hậu nói đúng, mẫu hậu nói không sai. Hắn không nên trông chờ vào thứ tình yêu mỏng manh này. Tình yêu được xây dựng nhờ quyền lực, nhờ tiền bạc,....
Hắn có quyền, có tiền, thích thứ gì hắn có thể tha hồ mà đoạt lấy.
Hắn dùng thân phận thái tử đoạt lại nàng từ tay trưởng tử nhà thượng thư. Nhưng hắn không còn yêu nàng, hắn hận nàng.
Hắn không thèm động một ngón tay vào người nàng, hắn đày nàng vào quân doanh làm kỹ nữ, cho nàng sống không bằng chết. Đây chính là hậu quả của việc phản bội hắn.
......
Nhớ đến chuyện trước kia làm cho tâm tình của Hàn Vũ càng trở nên không tốt.
Hắn trở tay nắm chặt tay Nguyệt Tích Lương, kéo nàng vào trong phòng, vừa đi vừa nói.
- " Nàng tin hắn phải không? Được, để ta xem, nếu như nàng đã mất đi trinh tiết thì Bắc Mạc Quân còn cần nàng nữa không! "
Sự tức giận khiến Hàn Vũ mất đi cả lý trí.
Nguyệt Tích Lương hốt hoảng giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Hàn Vũ. Nhưng sức lực của nàng căn bản không bằng một phần mười của hắn, nàng thoát không được. Nàng hét lên.
- " Hàn Vũ, ngươi định làm gì? Thả ra ta! Mau thả ta ra! "
Hàn Vũ không nói không rằng đạp bay cửa phòng, vứt Nguyệt Tích Lương lên giường lớn.
Hắn giữ chặt hai tay nàng đưa *** **** đầu, thân hình cao lớn áp sát vào cơ thể mềm mại của nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên má nàng khiến Nguyệt Tích Lương bất giác sợ hãi.
- " Làm gì sao? Chính là làm chuyện chúng ta phải làm. Nàng nghĩ ta không dám sao? Trước sau gì nàng cũng sẽ là thái tử phi của ta, chúng ta làm việc này là thiên kinh địa nghĩa! "
Nguyệt Tích Lương quay mặt đi để tránh ánh mắt đầy dục vọng của Hàn Vũ, nàng rít qua từng kẻ răng.
- " Ngươi điên rồi! Ai là thái tử phi của ngươi? Thái tử phi con mẹ ngươi! Đây là ngươi cưỡng bức ta, ngươi làm như thế đáng mặt quân tử ư? Thả ra! "
Hàn Vũ cười khẩy một tiếng, bàn tay còn lại trượt xuống trước ngực nàng, nhẹ nhàng cởi ra nút thắt y phục. Vạt y phục hé mở, để lộ ra cái yếm thêu hoa tử đinh hương bên trong, da thịt nàng trắng như ngọc, nổi bật lên giữa sắc tím mị hoặc.
- " Quân tử? Quân tử là cái gì? Từ khi ta cướp lấy nàng ở Cảnh Lăng, ta đã sớm chẳng phải là quân tử gì cả. "
Nguyệt Tích Lương chỉ cảm thấy vùng ngực chợt lạnh, trong lòng nàng bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, xen kẽ cả lo sợ chưa từng có.
Nàng cố gắng thuyết phục Hàn Vũ, dùng giọng nói bình tĩnh.
- " Hàn Vũ, ngươi thả ta ra trước. Có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện không được sao? "
Hàn Vũ như biết được ý định của nàng, hắn ngược lại không thả mà còn cười ha hả.
- " Trên giường cũng có thể nói chuyện. Chúng ta vừa làm vừa nói, càng có ý vị. "
Hắn cúi xuống, muốn đặt một nụ hôn lên môi Nguyệt Tích Lương nhưng lại bị nàng xảo diệu tránh được. Hắn không giận, đôi môi hắn rơi xuống trên má nàng, nụ hôn từ từ trượt xuống cằm, cổ, vai,....
Đến vị trí xương quai xanh thì hắn bất chợt dừng lại, mút mạnh. Trên xương quai xanh thanh tú của Nguyệt Tích Lương lặp tức xuất hiện dấu hôn đỏ hồng như hoa đào tháng ba.
Da gà vịt Nguyệt Tích Lương nổi hết cả lên, nàng có thể cảm nhận được Hàn Vũ đang nghiêm túc. Hắn không hề đùa!
- " Ngươi..... mẹ kiếp! Lão nương phế ngươi! "
Nàng dơ chân lên, định đá vào hạ bộ Hàn Vũ. Thế nhưng phản xạ của Hàn Vũ rất tốt, hắn liền lấy chân hắn đè lên chân Nguyệt Tích Lương, khiến nàng không thể động đậy.
- " Tích Lương, nàng chạy không thoát.... "
Hàn Vũ thầm thì bên tai nàng.
Nhân lúc Nguyệt Tích Lương không để ý, hắn xé vạt áo, buộc chặt hai tay nàng lại.
Bây giờ Nguyệt Tích Lương thật sự giống như cá nằm trên thớt, mặc người xử lý.
Nguyệt Tích Lươnng cắn môi đến bật máu, mắt đẹp phủ một tầng hơi nước, không biết là vì quá tức giận hay là vì quá uất ức, sợ hãi.
Hàn Vũ bắt đầu tự cởi y phục của chính mình. Từ báo bào bên ngoài, trung y,.... từng kiện, từng kiện rơi lả tả xuống nền đất.
Da thịt Hàn Vũ rất trắng, có khi còn trắng hơn cả nữ nhân, nhưng cái trắng đấy rất đẹp, không phải cái trắng ủy mị, ẻo lả.
Lồng ngực hắn rộng lớn, cơ bụng săn chắc ẩn chứa đầy sức mạnh. Có mấy giọt mồ hôi lăn từ cổ xuống, lóng lánh như pha lê.
Nếu là bình thường, hai mắt Nguyệt Tích Lương đã phát sáng như hai cái đèn pha, miệng chảy dãi rồi. Dù sao trước mặt nàng đang là một mỹ nam tử bán khỏa thân đấy, không nhìn thì thật phí.
Thế nhưng hiện tại sao? Nàng làm gì có tâm trạng để thưởng thức cái đẹp nữa.
Trong đầu nàng chỉ lặp đi lặp lại một ý nghĩ.
Thôi xong rồi! Lão nương sắp bị làm thịt rồi! Ô ô ô....
Lão thiên gia, mau cứu ta!
Mạc Quân, cứu ta!
Ai cũng được, hãy cứu ta!!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.