Khuôn mặt đầy vết tím bầm của Kỷ Mạt Mạt đen sì, nàng ta thật hối hận vì đã hỏi ra câu này. Thôi được rồi, đối phương cầm cán dao, đối phương có quyền!
Kỷ Mạt Mạt về đến phủ đệ của mình liền đi tìm phụ thân đại nhân. Nàng ta hết nhõng nhẽo, nài nỉ, cầu xin đủ điều để phụ thân đưa nàng ta đi gặp Nguyệt tổng một lần.
Hết cách, ngoài phụ thân ra thì nàng ta đâu biết nhờ vả ai nữa.
Cuối cùng, sau khi nàng ta dùng biện pháp " một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ " thì rốt cuộc Đoan vương cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Nhưng Đoan vương không nhịn được vẫn là nói trước với nàng ta để tránh nàng ta kỳ vọng quá thành ra thất vọng nhiều. Hắn có thể thử liên hệ với Nguyệt tổng, bất quá.... có muốn gặp hay không thì tùy thuộc vào tâm tình của người ta.
.......
- " Ngươi nói lại một lần nữa. "
Bắc Mạc Quân cầm thanh kiếm dính đầy máu tanh, chân đạp vào ngực hoàng đế Mạc Thanh, khuôn mặt âm hàn, biểu cảm dữ tợn như tu la chui ra từ địa ngục.
Hoàng đế Mạc Thanh vốn là người cao cao tại thượng nay lại chật vật, quằn quại dưới chân kẻ khác chẳng khác nào con cẩu. Bộ long bào dính đầy máu và bụi bẩn, rách rưới không tả nổi.
Hoàng đế Mạc Thanh miệng trào máu tươi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, run lẩy bẩy nói.
- " Trẫm..... ta.... ta không hề cho người bắt cóc Tích Lương quận chúa. Ngươi..... nhầm rồi, ngươi đã nhầm rồi! "
Thụy Hạo lần này thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776690/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.