Nguyệt Tích Lương nhìn ca ca đến sắp lồi cả mắt, thế mà vị ca ca nào đó vẫn mặt mày nhăn nhó, đáp trả lại nàng bằng một ánh mắt như kiểu " ta không quen ngươi ".
Nguyệt Tích Lương nghiến răng ken két, con tim kêu gọi nàng phải xông lên đạp hắn mấy phát cho bõ tức. Bất quá, lý trí lại chẳng cho phép!
Đúng là không sợ kẻ kịch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Ca ca chính là con heo!
Heo heo heo!
- " Ách xì! Ách xì! Ách xì! "
Nguyệt Hạo Thần ngồi đối diện bất giác hắt xì vài cái thật mạnh. Hắn hít hít mũi, có chút hậm hực nghĩ thầm.
Fuck! Thằng nhãi nào đang chửi lão tử đấy? Không muốn sống nữa sao?
- " Nguyệt tổng, trẫm kính ngươi một ly. "
Bất chợt, giọng nói của hoàng đế Ám Dạ vang lên bên tai khiến cho hắn tỉnh táo lại.
Nguyệt Hạo Thần có mới nới cũ, lặp tức vứt Nguyệt Tích Lương ra sau đầu, không thèm đoái hoài đến nàng nữa, chuyên tâm gia nhập hội tám chuyện xuyên quốc gia, xuyên lục địa.
Nguyệt Tích Lương: " ........ "
Ha ha, trước còn nhìn nàng, giờ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn luôn rồi.
Ca ca..... đừng để muội bắt được huynh, nếu không.... huynh chết chắc nha!
Bởi vì sự chú ý của Hàn Vũ luôn đặt trên người nàng nên nàng cũng không dám làm điều gì đó quá rõ ràng. Hàn Vũ rất thông minh, để hắn sinh nghi thì toi.
Nguyệt Tích Lương chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, thoắt một cái cung yến đã kết thúc, mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776689/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.