Vị kia chưa đến, đồng nghĩa với việc yến tiệc chưa được phép tổ chức. Lúc này, mọi sự chú mục đều đổ dồn về phía Nguyệt Tích Lương. Bởi vì nàng là do đích thân thái tử dẫn đến, nàng đang ngồi cạnh thái tử, ánh mắt thái tử nhìn nàng ôn nhu, thắm thiết,.... Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một câu hỏi: Cô nương này là ai? Mặc dù bọn hắn cực độ nghi hoặc, thế nhưng lại không có dũng khí lên tiếng hỏi. Ai cũng biết tính khí thái tử thất thường, không kiêng dè một người nào cả. Nếu không may chọc phải hắn, cho dù ngươi có quyền cao chức trọng thế nào thì cũng phải ngậm quả đắng. Hoàng thượng đã nghe Hàn Vũ nói về Nguyệt Tích Lương, lão dùng con mắt cao ngạo đánh giá nàng từ đầu đến chân, trong lòng không có lấy một tia ưng ý. Hiển nhiên suy nghĩ của lão cũng giống với hoàng hậu. Cho rằng Nguyệt Tích Lương bỏ bùa mê thuốc lú, muốn trèo lên đầu cành làm phượng hoàng. Thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút một. Đến khi mọi người sắp mất hết cả kiên nhẫn thì mới thấy hai đạo bóng dáng ở đằng xa đủng đỉnh đi tới. Gã thái giám đứng bên ngoài cất giọng the thé vang dội. - " Nguyệt tổng đến! " Nguyệt tổng - đây là cách gọi mà Nguyệt Hạo Thần công bố ra bên ngoài. Nguyệt Hạo Thần không sử dụng tên thật, tất cả những gì người ta biết về hắn chỉ có hai từ " Nguyệt tổng " này. Người đời quen gọi hắn là Nguyệt tổng, mặc dù chẳng ai biết chữ " tổng " này có nghĩa là gì. Kỳ quái! Phụt! Nguyệt Tích Lương vốn đang uống trà, nghe thái giám nói vậy thì mắt trợn ngược, nước trà phun ra ngoài như vòi rồng. - " Khụ khụ khụ! " Nàng vỗ ngực ho khan, vẻ mặt bàng hoàng như thể ăn phải ruồi. Nguyệt tổng? Nguyệt tổng! Con mẹ nó! Không phải là giống như những gì nàng đang nghĩ đấy chứ? Hàn Vũ dùng khăn lau sạch nước trà cùng lá trà trên mặt, mày nhíu chặt, khó hiểu hỏi. - " Nàng làm sao vậy? " Nguyệt Tích Lương lấy lại tinh thần, vội vàng thu liễm thái độ, dửng dưng nói. - " Không có gì, bị sặc. " Mồm nói như vậy nhưng mắt nàng vẫn lia về phía ngoài, tâm trạng thấp thỏm không yên. Hàn Vũ cũng không nghi ngờ nàng, chỉ cho là nàng hiếu kỳ về vị kia nên mới vậy. Chính hắn còn đang hiếu kỳ nữa là.... Trước những con mắt mong ngóng, cuối cùng Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt cũng bước chân vào ngự hoa viên. Nguyệt Hạo Thần chắp tay sau lưng, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt bất cần đời, y phục là thiên tàm ti hè mát đông ấm, ngọc đái thêu vàng, khảm đá quý. Nói chung cả người hắn toát lên một sự giàu sang nhưng lại không tục. Hiên Viên Liệt bên cạnh cao hơn hắn rất nhiều, y bào đỏ lửa, lông mày dường như cũng nhiễm sắc đỏ. Khí chất cao quý trên người hắn toát ra từ tận trong xương tủy. Nhìn rõ người đến là ai, Nguyệt Tích Lương phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng, nắm tay run rẩy. Mẹ kiếp! Nàng biết ngay mà! Trên đời này có Nguyệt công tử, Nguyệt tiểu thư, Nguyệt gia gia, Nguyệt nãi nãi,..... Thế nhưng mà Nguyệt tổng thì chỉ có một người mà thôi, không phải ca ca quý hóa của nàng thì ai trồng khoai đất này! Vẫn biết ca ca tung hoành ngũ quốc, bất quá..... gặp lại nhau như thế này thì đúng là bất ngờ. Ca ca, đến đây đúng lúc lắm. Mau cứu muội khỏi ma trảo của tên Hàn Vũ này đi! Nguyệt Tích Lương nghĩ thế nhưng không thực sự cất tiếng gọi. Nàng chưa ngu đâu, Hàn Vũ ở ngay bên cạnh, hắn mà phát hiện ra có điều gì đó không đúng là mất cả chì lẫn chài. Ca ca, chúng ta là huynh muội ruột thịt phải không nào? Hai mắt Nguyệt Tích Lương dán chặt vào Nguyệt Hạo Thần, cố gắng truyền lời cầu cứu trong vô thanh vô tức. Ư ư ư..... nàng mà có thần giao cách cảm thì tốt biết mấy. Nhưng mà Nguyệt Hạo Thần ngược lại không để ý đến tín hiệu báo nguy của ai đó. Hắn quay sang nói với Hiên Viên Liệt. - " Ê, chúng ta vào nhầm thanh lâu rồi! " Ừ, đây chính là bằng chứng chứng minh hai người là huynh muội đấy. Câu nói này của hắn về mặt ý nghĩa không khác câu của Nguyệt Tích Lương lúc trước là mấy. Hiên Viên Liệt lắc đầu. - " Đúng chỗ rồi, trên kia chính là hoàng đế Ám Dạ. " Nguyệt Hạo Thần nghiêng đầu, trên mặt hắn vẫn còn vương chút nét ngây thơ hồn nhiên. Động tác này bất giác làm cho hắn thêm phần khả ái. Mẹ nó, thế sao lại có nhiều nữ nhân như thế này? Coi lão tử là ngựa giống à? Nguyệt Hạo Thần bất mãn cất tiếng ho. - " Khụ khụ! " Tiếng ho này như tiếng chuông đánh thức mọi người đang chìm đắm trong ngạc nhiên. Hoàng đế Ám Dạ vội vàng mở miệng hỏi, giọng nói chứa sự nghi vấn cùng không thể tin. - " Ngươi là.... Nguyệt tổng? " Cũng không thể trách lão được. Nguyệt tổng này quá khác so với Nguyệt tổng trong lời đồn. Trong lời đồn là một lão già, người trước mắt này lại là thiếu niên nhỏ tuổi. Với từng này tuổi, làm sao hắn có thể thao túng kinh tế của ngũ quốc đây? Liệu không phải là giả mạo chứ? Sở dĩ hoàng đế Ám Dạ trực tiếp hỏi Nguyệt Hạo Thần là bởi vì lão đã từng gặp qua Hiên Viên Liệt vào mấy năm trước, lão biết thân phận của Hiên Viên Liệt. Nguyệt Hạo Thần ngạo kiều hừ một tiếng, xoay xoay chiếc giới chỉ trên tay, làm bộ nói. - " Nguyệt tổng là ta. Nếu bệ hạ không tin.... ta có thể đánh sập nền kinh tế của Ám Dạ để chứng minh cho ngài thấy. Thế nào? " Có thể nói ra điều này nhẹ bẫng như thế, chắc chỉ có một mình Nguyệt Hạo Thần. Nước nghèo không chết, thế nhưng nghèo thì sẽ dễ bị các nước khác thâu tóm, dân tình nổi loạn, vương triều sụp đổ. Hoàng đế Ám Dạ sợ run một cái, lặp tức nở nụ cười tươi rói. - " Nào có, trẫm tin ngươi là Nguyệt tổng. Chẳng qua trẫm đang tự nghĩ ngươi hậu sinh khả úy mà thôi, đúng là hậu sinh khả úy a..... " Mười phần thì lão đã tin đến chín phần. Chỉ cần nhìn vào cái giới chỉ trên tay Nguyệt Hạo Thần là biết thân phận của hắn rồi. Bất quá.... nếu Nguyệt tổng không giống như trong lời đồn thì những mỹ nhân ngồi đây ngày hôm nay không phải đều vô dụng hết rồi sao? Bây giờ hoàng đế Ám Dạ cực độ hy vọng Nguyệt Hạo Thần thật sự có tính háo sắc. Nhỏ cũng có thể háo sắc mà! Hoàn Nhan Dung Ca ngồi ở phượng vị liền tiếp lời hoàng thượng. - " Nguyệt tổng, thất hoàng tử, mời hai người an vị. Cung yến sẽ được tổ chức ngay đây. " Hiên Viên Liệt dẫn Nguyệt Hạo Thần vào chỗ ngồi, sau đó mới chắp tay với hoàng đế Ám Dạ. - " Liệt không mời mà đến, mong bệ hạ và nương nương không để bụng. Liệt với Nguyệt tổng là.... huynh đệ thân thiết, ta chỉ đi theo hắn mà thôi. " - " Không sao, không sao! Ly Mẫn với Ám Dạ của trẫm có nhiều năm thâm tình, thất hoàng tử cứ coi đây là nhà mình. Chỉ trách trẫm không tiếp đón chu đáo. " Hoàng đế Ám Dạ mặt cười nhưng trong lòng âm thầm tính toán. Không ngờ Ly Mẫn lại có một tầng quan hệ với Nguyệt tổng. Sau này phải chú ý kết giao mới được, nếu có thể thì dùng biện pháp liên hôn cũng không tồi. Lão vẫn còn mấy công chúa tài sắc vẹn toàn, Hiên Viên Liệt cũng chưa lập hoàng tử phi, không nên bỏ lỡ mất cơ hội này.... Trong khi Hiên Viên Liệt cùng hàn huyên với hoàng đế Ám Dạ thì Nguyệt Hạo Thần nhạy cảm phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn. Nguyệt Hạo Thần theo bản năng đi tìm chủ nhân của ánh mắt đó, tìm một hồi cuối cùng cũng tìm được, là nữ nhân ngồi cạnh thái tử Hàn Vũ. Hắn nhướng mày, trên đầu hiện lên đầy dấu chấm hỏi. Nữ tử này rất lạ mặt, hắn khẳng định hắn chưa từng gặp qua nàng. Bất quá.... tại sao Nguyệt Hạo Thần lại cảm thấy ánh mắt nàng quen thuộc như vậy? Mặc dù dung mạo hoàn toàn không giống, thế nhưng ánh mắt kia thật sự giống ánh mắt *** tà của muội muội nhà hắn. Rốt cuộc là sao đây? Không lẽ hắn nhớ nha đầu đó đến nỗi hoa mắt luôn rồi? Nhìn gà hóa quốc? Không, không, không, hắn có thể nhớ mèo, nhớ cẩu, nhớ tiền,..... nhưng còn lâu mới nhớ Nguyệt Tích Lương, hừ hừ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]