Chương trước
Chương sau
Kỷ Mạt Mạt giật nảy mình một cái, theo phản xạ đứng lên, quay đầu nhìn. Nhưng sực nhớ đến mặt mũi nàng bây giờ xấu xí khó coi thì lại hốt hoảng ngoảnh đi, cúi thấp xuống.
Nàng đã thành ra như thế này rồi, để thái tử ca ca nhìn thấy không phải càng thêm chán ghét nàng hay sao?
Nguyệt Tích Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Kỷ Mạt Mạt.
Lão nương đã cho ngươi cơ hội đi tranh thủ sự đồng tình vậy mà ngươi không đi. Thật ngốc!
Không còn cách nào khác, nàng đành phải ngồi thẳng dậy, nói với Hàn Vũ.
- " Chúng ta luận bàn hơi quá tay một chút, hủy luôn tiểu viện bên kia rồi. Ta mượn sân của ngươi dùng tạm thôi, không có vấn đề gì chứ? "
Các nàng xác định là đang luận bàn ư?
Hàn Vũ chậm rãi lắc đầu, lên tiếng.
- " Để ta cho người tu sửa lại. Nàng.... không có việc gì chứ? "
Mặc dù đã biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn không kìm được mà buột miệng hỏi lại.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, bật cười mỉa mai.
- " Ngươi muốn ta có việc hay là không có việc đây? Mà lần này đúng là không đánh không quen biết, phải không Mạt Mạt yêu dấu? "
Kỷ Mạt Mạt gật đầu lia lịa. Đúng là không đánh không quen.
Hàn Vũ xoa xoa thái dương đau nhức, tận lực dùng giọng điệu mềm nhẹ nhất có thể nói với Kỷ Mạt Mạt.
- " Muội đi về trị thương trước đi, ở đây không còn việc của muội nữa! "
Hừ, nàng ta phải cảm thấy may mắn vì người bị thương không phải là Nguyệt Tích Lương.
Nếu không.... hắn làm sao có thể thả cho nàng ta đi dễ dàng như vậy được.
Đáng thương Kỷ Mạt Mạt, trong lòng Hàn Vũ không hề có một vị trí dành cho nàng. Vậy mà nàng vẫn khăng khăng một mực với hắn, không phải hắn không gả.
Đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
Nghe Hàn Vũ nói vậy, Kỷ Mạt Mạt không đi ngay mà còn lưỡng lự đứng im, đưa mắt sang hỏi ý Nguyệt Tích Lương.
Nguyệt Tích Lương mỉm cười ôn nhu, đứng dậy khỏi ghế quý phi, vén hộ nàng ta lọn tóc rũ trên trán, cất lời.
- " Ngươi đi về đi, ngày mai nhớ đến thăm ta nha. "
Nói rồi, nàng lại ghé sát vào tai Kỷ Mạt Mạt, dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy, nói.
- " Những lời lúc trước của ta đều là sự thật. Có muốn hợp tác hay không thì tùy ngươi. "
Xong, nàng vỗ vài cái vào vai người nào đó, không tiếp tục mở miệng mà nằm trở lại ghế quý phi, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể nhận thấy trong ánh mắt của Kỷ Mạt Mạt ngoài sự hoài nghi còn có phân vân và phức tạp. Đề nghị đó của Nguyệt Tích Lương, đáng để nàng ta tin tưởng hay không đây?
Kỷ Mạt Mạt thu liễm cảm xúc của mình, không dám nán lại đây quá lâu bèn chào tạm biệt Hàn Vũ một cách qua loa rồi chạy mất dạng.
Hàn Vũ nhíu mày, hết nhìn bóng dáng của Kỷ Mạt Mạt lại nhìn Nguyệt Tích Lương.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng hắn lại không tài nào nắm bắt được.
Không nghĩ ra, Hàn Vũ nhất quyết không nghĩ nữa. Hoặc là nói hắn không để vào trong lòng.
Việc bây giờ hắn cần làm là ra sức thuyết phục mẫu hậu cùng phụ hoàng, nhanh chóng tổ chức hôn lễ với Nguyệt Tích Lương.
Phải dùng đến cách thức ép buộc cũng không sao hết.
Chỉ cần Nguyệt Tích Lương trở thành thái tử phi của hắn rồi, hai người động phòng rồi thì dù cho Bắc Mạc Quân đến cũng không thể cướp người lại được.
Hắn phải hảo hảo tận dụng thời gian này, trước khi Bắc Mạc Quân biết được mưu kế của hắn và đuổi đến Ám Dạ đế quốc.
..........
Lúc này trên đường lớn của Ám Dạ đế đô lại xuất hiện hai đạo bóng dáng mà Nguyệt Tích Lương không ngờ tới, cũng đã lâu không xuất hiện.
- " Lão bản, bộ văn phòng tứ bảo này bao nhiêu? "
Một thiếu niên mười hai tuổi, da thịt trăng trẻo lại có chút ngỗ ngược, một thân bạch y tơ tằm, chỉ vào một góc ở trong tiệm, lớn tiếng hỏi giá.
Lão bản nhìn thấy người trước mặt không phải là đại gia thì cũng là con nhà quyền quý thì niềm nở hẳn.
Lão xoa hai tay vào nhau có chút đáng khinh, cười hì hì nói.
- " Công tử, không nhiều cũng không ít, vừa vặn hai mươi vạn lượng bạc. "
Hiển nhiên, lão đã coi thiếu niên kia là một con dê béo bở.
Nào ngờ, thiếu niên lại đập bàn ' rầm ' một cái, không hề khách khí mà mở miệng chửi người.
- " Con mẹ ngươi chứ! Sao ngươi không đi ăn cướp đi? Tưởng lão tử là trẻ lên ba chắc? "
Lão bản nhất thời chảy mồ hôi hột, nịnh nọt sửa lại.
- " Này.... này đúng là giá thật của nó a. Không thì.... không thì ta giảm cho công tử còn mười tám vạn lượng? "
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, phẩy phẩy tay bỏ đi.
- " Không mua nữa. Bộ văn phòng tứ bảo này cùng lắm chỉ có mười vạn lượng bạc, ta ngu đâu mà mua. Hiên Viên Liệt, đi về! "
Đứng cạnh thiếu niên còn có một nam tử thân hình cao lớn, mặt mũi khá tuấn lãng, chính khí.
Hắn gãi đầu nhìn thiếu niên đã đi xa, lát sau mới đưa cho lão bản một tờ ngân phiếu, nói.
- " Mười tám vạn, ta mua. "
Lão bản đang tiếc vì bị vuột mất con mồi ngon, không nghĩ đến lại có một con mồi nữa tự vác xác tới cửa, cầu còn không được.
Lão lặp tức dùng tốc độ sét đánh gói đồ lại cẩn thận, đưa cho nam tử đó, niềm nở.
- " Hoan nghênh khách quan lần sau lại đến! "
Nam tử không nói gì, chỉ nhấc chân đuổi theo bóng dáng thiếu niên kia, chẳng mấy chốc đã biến mất hút.
Hiên Viên Liệt dơ đồ ra trước mặt Nguyệt Hạo Thần, cười toe toét lên tiếng.
- " Thần Thần, tặng ngươi này. "
Hắn biết Nguyệt Hạo Thần đang thiếu một bộ văn phòng tứ bảo. Nếu người ta không nỡ bỏ tiền mua thì để hắn mua vậy.
Nguyệt Hạo Thần tức giận trừng lớn mắt, cầm quạt quật mấy phát vào mông Hiên Viên Liệt, quát lớn.
- " Đầu ngươi toàn là bã đậu hả? Với cái giá đấy mà ngươi cũng mua cho được. Tức chết lão tử! "
Đấy là bạc nha, có phải là đá, là sỏi đâu. Bị hố đến tám vạn lượng, sao hắn không đau lòng chứ?
Mặc dù bây giờ hắn có nhiều tiền đến nỗi phú khả địch quốc, thế nhưng tiết kiệm vẫn là tiêu chí hàng đầu của con cháu nhà họ Nguyệt!
Hiên Viên Liệt bày ra vẻ mặt ủy khuất, nói nhỏ.
- " Đây là ta dùng bạc của ta mua, ngươi đau lòng làm cái gì? "
Nguyệt Hạo Thần híp mắt, âm trầm hỏi lại.
- " Ngươi vừa nói cái gì? "
Thất hoàng tử nào đó lấy lại tinh thần, lắc đầu, làm như thành thật trả lời.
- " Không có! Nếu như ngươi không thích thì ta vứt đi là được chứ gì. "
Vừa nói, hắn vừa vung tay làm động tác ném đồ.
- " Ngươi.... đưa đây! "
Nguyệt Hạo Thần bất đắc dĩ.... đúng vậy, thực sự là bất đắc dĩ đấy, bất đắc dĩ mới phải nhận bộ văn phòng tứ bảo này thôi nha.
Dù sao mua cũng đã mua rồi, vứt đi càng phí hơn, phải không?
Hiên Viên Liệt biết ngay sẽ là như vậy, chỉ cười cười xoa đầu Nguyệt Hạo Thần.
Nếu là lúc trước, Nguyệt Hạo Thần chắc chắn sẽ đánh hắn đến răng rơi đầy đất. Lão tử là ai? Dám xoa đầu lão tử sao? Ta chặt tay ngươi!
Thế nhưng bao nhiêu năm nay bị đập nhiều lần rồi mà Hiên Viên Liệt vẫn mặt dày mày dạn. Đến Nguyệt Hạo Thần tập mãi cũng thành quen nên kệ xác nhà hắn, chỉ lườm một cái rồi thôi.
Tại sao hai người bọn hắn lại ở Ám Dạ ư?
Đơn giản lắm, chẳng qua là Nguyệt Hạo Thần nổi hứng đi thị sát các cửa hàng của hắn thôi.
Hắn nắm giữ mạch máu kinh tế của cả ngũ quốc, ở đâu cũng có sản nghiệp của hắn cả.
Nguyệt Hạo Thần ở trong một đình viện xa hoa, vừa kiểm tra sổ sách vừa nói.
- " Ta nghe đồn Tích Lương trở về rồi. Có thời gian thì đến Cảnh Lăng thăm muội ấy xem thế nào. Nha đầu đó chẳng nhớ đến người ca ca này chút nào! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.