Kỷ Mạt Mạt giật nảy mình một cái, theo phản xạ đứng lên, quay đầu nhìn. Nhưng sực nhớ đến mặt mũi nàng bây giờ xấu xí khó coi thì lại hốt hoảng ngoảnh đi, cúi thấp xuống.
Nàng đã thành ra như thế này rồi, để thái tử ca ca nhìn thấy không phải càng thêm chán ghét nàng hay sao?
Nguyệt Tích Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Kỷ Mạt Mạt.
Lão nương đã cho ngươi cơ hội đi tranh thủ sự đồng tình vậy mà ngươi không đi. Thật ngốc!
Không còn cách nào khác, nàng đành phải ngồi thẳng dậy, nói với Hàn Vũ.
- " Chúng ta luận bàn hơi quá tay một chút, hủy luôn tiểu viện bên kia rồi. Ta mượn sân của ngươi dùng tạm thôi, không có vấn đề gì chứ? "
Các nàng xác định là đang luận bàn ư?
Hàn Vũ chậm rãi lắc đầu, lên tiếng.
- " Để ta cho người tu sửa lại. Nàng.... không có việc gì chứ? "
Mặc dù đã biết rõ câu trả lời nhưng hắn vẫn không kìm được mà buột miệng hỏi lại.
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, bật cười mỉa mai.
- " Ngươi muốn ta có việc hay là không có việc đây? Mà lần này đúng là không đánh không quen biết, phải không Mạt Mạt yêu dấu? "
Kỷ Mạt Mạt gật đầu lia lịa. Đúng là không đánh không quen.
Hàn Vũ xoa xoa thái dương đau nhức, tận lực dùng giọng điệu mềm nhẹ nhất có thể nói với Kỷ Mạt Mạt.
- " Muội đi về trị thương trước đi, ở đây không còn việc của muội nữa! "
Hừ, nàng ta phải cảm thấy may mắn vì người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776686/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.