Nguyệt Tích Lương lạnh nhạt gạt tay Hàn Vũ ra, mắt không buồn nhìn hắn lấy một cái, đến máu trên khóe miệng cũng chẳng thèm lau, cứ thế nhấc chân đi vào đại môn phủ thái tử. Nàng vừa đi, vừa lầm bầm. - " Mẹ nó, cứ coi như là bị chó cắn một phát đi! Lão nương không chấp nhặt với chó! " Miệng vừa cử động liền chạm vào vết thương ở trên đầu lưỡi khiến Nguyệt Tích Lương xuýt xoa ra tiếng. Bây giờ mới nghĩ đến..... khốn khiếp! Sao nàng ngu si thế nhỉ? Tự cắn mình chẳng khác nào tự chịu ngược. Cắn tên Hàn Vũ kia có phải tốt hơn không? Có một chuyện mà bạn nhỏ Lương không hề nghĩ đến. Hàn Vũ thà để mình bị thương còn hơn là để cho nàng bị thương, hắn sẽ đau lòng. Câu nói của Nguyệt Tích Lương nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn chui được vào trong tai Hàn Vũ. Hàn Vũ đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nàng, không nhịn được cười tự giễu một tiếng. Được rồi! Hắn là chó. Nếu điều đó có thể làm cho nàng vui.... hắn trở thành cái gì cũng không sao hết. Hàn Vũ bần thần dơ tay lên xoa cánh môi hắn, trên đó còn lưu lại hơi ấm cùng mùi vị của nàng, làm cho hắn quyến luyến, mê say..... Ngẩn ngơ đứng tại chỗ một lúc, Hàn Vũ lặp tức lấy lại tinh thần, phất tay áo vào phủ. Lúc đi còn không quên căn dặn quản gia. - " Mang cho nàng một ít cháo tổ yến hoặc cháo bào ngư. Nói chung.... dễ ăn một chút. " - " Vâng! " Quản gia cung kính cúi gập người, trong lòng thầm nghĩ. Thôi xong, quả này thái tử gia bị con yêu nữ kia tóm gọn trong lòng bàn tay thật rồi. Không được, hắn phải chọn ngày tốt lên chùa xin bùa mới được, không thể để cho nàng ta tác oai tác quái như thế! ......... Cứ nghĩ Kỷ Mạt Mạt đã chết tâm, không ngờ đến ngay ngày hôm sau nàng ta đã xốc lại tinh thần, hùng hùng hổ hổ tới phủ thái tử làm loạn. Hôm qua nàng ta đã khóc lóc đi cáo trạng với hoàng hậu cô cô, cô cô đã cho phép nàng được tự ý xử lý Nguyệt Tích Lương. Điều này nàng cầu còn không được! Không phải chỉ là một nữ nhân bình thường thôi sao? Cho dù thực sự là ý trung của thái tử ca ca đi nữa, giết đi thì thế nào? Cùng lắm thái tử ca ca chỉ trách mắng hoặc phạt nhẹ nàng thôi. Nàng còn cô cô đứng ra che trở nữa cơ mà. Dám câu dẫn thái tử ca ca của nàng, chịu chết đi! Nàng ta vừa chết, không ai có thể ngăn cản nàng ngồi lên vị trí thái tử phi rồi. Nghĩ như vậy, Kỷ Mạt Mạt càng thêm đắc ý, đi một mạch đến tiểu viện Nguyệt Tích Lương đang ở. Quản gia đương nhiên nhìn thấy nhưng cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. Thật đúng lúc, chủ tử sáng sớm đã bị hoàng hậu cho gọi vào cung. Không bằng nhân cơ hội này, để cho quận chúa giết nha đầu đó đi. Lúc này, Nguyệt Tích Lương đang thích ý nằm trên ghế quý phi đặt dưới gốc cây liễu, lim dim ngủ. Nghe thấy tiếng động lạ, nàng từ từ mở mắt, khoảnh khắc đó, ánh sáng đủ màu như tụ hội vào con ngươi đen nhánh của nàng, rực rỡ sinh huy, đẹp không sao tả xiết. Mặc cho khuôn mặt nàng bây giờ chỉ mang tính đại chúng, thế nhưng vẫn không thể làm cho người ta rời mắt ra được. Nguyệt Tích Lương nhìn về phía cửa viện, đúng lúc bắt gặp dung nhan vặn vẹo của Kỷ Mạt Mạt. Nàng nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười khiêu khích. Ôi, đúng lúc lão nương đang nhàm chán muốn chết. Ông trời có mắt, đưa thứ tiêu khiển đến tận cửa cho nàng nha. Kỷ Mạt Mạt trông thấy nụ cười gợi đòn của Nguyệt Tích Lương thì sôi máu, không nói hai lời liền rút trường tiên bên hông ra, quất thử vài cái xuống nền đất, cát bụi mù mịt. - " Tiện nhân, để bản quận chúa thay phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi! " Nói xong, nàng ta phi thân đến chỗ Nguyệt Tích Lương đang nằm, cánh tay vung lên, nhuyễn tiên ngoằn ngoèo trên không trung như thân xà. Khóe mắt Nguyệt Tích Lương lóe lóe, bàn tay vịn vào thành ghế quý phi, mượn lực nhảy ra xa ba thước, đúng lúc tránh được một roi này của Kỷ Mạt Mạt. Rắc! Bất quá, chiếc ghế quý phi trải thảm lông cáo thì không may mắn thoát khỏi số phận bi thảm. Kỷ Mạt Mạt đã nảy sinh sát ý với Nguyệt Tích Lương cho nên không tiếc sử dụng nội lực. Chỉ một roi thôi, chiếc ghế đã chia năm xẻ bảy. Nguyệt Tích Lương câu môi, thập phần lưu manh lên tiếng. - " Chậc chậc, mỹ nhân à. Đừng có hở tí là động tay động chân chứ, làm tỷ tỷ đây sợ đến nỗi tim suýt ngừng đập đây này. Làm nữ nhi thì phải dịu dàng, phải thùy mị nha, như thế này này..... " Nguyệt Tích Lương vừa nói, vừa õng ẹo làm vài động tác giống như tú bà lầu xanh, đến chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn. Kỷ Mạt Mạt thở hổn hển, hét lớn. - " Ngươi câm miệng! " Nàng ta đến đây để giết nàng chứ không phải để tán gẫu với nàng. Nhuyễn tiên lại lần nữa vung lên, nhắm về phía Nguyệt Tích Lương mà đánh. Nàng nhanh nhẹn nghiêng người tránh, miệng lưỡi vẫn không ngừng nghỉ. - " Ây da, ta đây là đang dạy ngươi cách câu dẫn thái tử ca ca của ngươi đấy chứ. Ta không thu phí nhiều đâu, chỉ có năm ngàn lượng vàng thôi hà.... " Nguyệt Tích Lương thề là câu này nàng nói thật, thế nhưng lọt vào tai Kỷ Mạt Mạt lại không khác nào là mỉa mai. Câu dẫn thái tử ca ca! Câu dẫn thái tử ca ca! Câu dẫn! Không có nàng ta, Kỷ Mạt Mạt nàng lại không câu dẫn được thái tử ca ca sao? Hay nàng ta là đang khoe chiến tích của mình không thành? Đồ tiện nhân! Kỷ Mạt Mạt điên cuồng vung roi, nhưng lần nào cũng như lần nào, đều bị Nguyệt Tích Lương xảo diệu tránh thoát. Ngược lại, cây cỏ, đồ vật trong đình viện đều bị nàng ta phá ran tành, mảnh vỡ văng khắp nơi. Mà đồ vật ở đây có thứ nào không phải là đồ lên đến ngàn vạn lượng bạc đâu. Nguyệt Tích Lương chẹp chẹp miệng, có hơi tiếc của nhưng thôi cũng kệ. Đây không phải là đồ vật nhà nàng nha, phá thoải mái đê, phá càng nhiều càng tốt! Hai mắt Kỷ Mạt Mạt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói. - " Có giỏi thì ngươi đừng tránh nữa, đấu tay đôi với bản quận chúa đây này! " Đáng ghét! Tiện nhân này nhanh nhẹn như con cá trạch, vung roi thế nào cũng không chạm nổi đến góc áo của nàng ta. Tức chết nàng! Nguyệt Tích Lương ngoáy ngoáy lỗ tai, âm thầm phỉ nhổ. Mẹ kiếp! Cứ luôn mồm bản quận chúa này bản quận chúa nọ, là quận chúa thì giỏi lắm sao? Lão nương đây không những là quận chúa mà còn là nhị vương phi, là trưởng môn Quỷ Âm môn nha. Ta dùng thân phận cũng có thể đè chết ngươi! Nguyệt Tích Lương vặn cổ đến ' rắc ' một cái, mỉm cười một cách vô hại. - " Được thôi, ta không tránh. Muốn chơi sao? Ta chơi với ngươi đến cùng! " Hắc, võ công của nàng bị phong bế thì thế nào? Karate của nàng cũng không phải là để không. Nên nhớ rằng, khi nàng chưa học võ công thì đã một thân một mình đánh nhau với thích khách. Mà đám thích khách đó.... còn mạnh hơn Kỷ Mạt Mạt nhiều. ........ Trong Phượng Nghi cung của hoàng hậu Ám Dạ quốc. Hàn Vũ ngồi đối diện mẫu hậu hắn, tay nâng chén trà nhấp một ngụm, không mặn không nhạt lên tiếng. - " Mẫu hậu, nhi thần đã nói rồi, nhi thần chỉ coi Mạt Mạt là muội muội tốt, không hề có ý thú nàng ta làm phi. " Hoàng hậu Hoàn Nhan Dung Ca năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dung nhan được bảo dưỡng cực kỳ kĩ lưỡng, thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp, yêu mị đến tận xương. Hoàn Nhan Dung Ca mặc cung trang đỏ thẫm có thêu phượng hoàng giương cánh, nhàn nhã đùa nghịch móng tay vừa mới được cung nữ cắt tỉa gọn gàng, mở miệng nói. - " Mạt Mạt không tốt sao? Phụ thân nàng là cữu cữu của con, là Đoan vương có thế lực nhất định trong triều. Lấy nàng ta, con có thể ổn định chức vị thái tử này. Chỉ cần chờ phụ hoàng con thăng thiên là con có thể thuận lý thành chương lên làm hoàng đế. " Hàn Vũ nhíu mày, có chút không vui nói. - " Không có Đoan vương nhi thần cũng có thể làm hoàng đế! " Hoàn Nhan Dung Ca khẽ nhếch mắt phượng câu hồn, trầm ngâm một lúc rồi hỏi. - " Là vì nữ nhân xa lạ con mang về kia? " - " ....... " Hàn Vũ mím môi, im lặng không nói lời nào, coi như là ngầm thừa nhận. Hoàn Nhan Dung Ca cười khinh miệt một tiếng, nhón lấy miếng ô mai bỏ vào miệng, từ tốn nói. - " Nếu là như vậy thì con chết tâm đi. Có lẽ..... bây giờ nữ nhân đó đã chết dưới roi của Mạt Mạt rồi cũng nên..... " Hoàn Nhan Dung Ca thực chất tên là Kỷ Dung Ca mới đúng. Thế nhưng không biết vì nguyên do gì mà nàng xảy ra mâu thuẫn với chính phụ thân mình, bị gạch tên là khỏi gia phả, không cho phép lấy họ Kỷ nữa. Hoàn Nhan Dung Ca cũng không cần, nàng lặp tức dùng họ của mẫu thân, tham gia tuyển tú, từng bước, từng bước ngồi lên phượng vị ngày hôm nay. Mặc dù nàng không còn quan hệ với Kỷ gia, thế nhưng tình cảm của nàng với ca ca luôn không tệ. Mà Kỷ Mạt Mạt cũng rất được lòng nàng, phải nói là nàng yêu chiều nàng ta hết mực. Kỷ Mạt Mạt muốn giết Nguyệt Tích Lương, Hoàn Nhan Dung Ca không những không ngăn cản mà còn khích lệ. Hàn Vũ nghe mẫu hậu nói vậy, bàn tay cầm chén trà khẽ run, nước trà sóng sánh tràn ra tay hắn mà vẫn không thèm để ý. Hắn đập mạnh chén trà xuống bàn, trong giọng nói kìm nén sự tức giận. - " Mẫu hậu.... người dùng kế giương đông kích tây với nhi thần? " Thảo nào..... thảo nào mới sáng sớm mà mẫu hậu đã cho gọi hắn vào cung thỉnh an. Hóa ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng! Hoàn Nhan Dung Ca khí định thần nhàn dùng khăn lụa lau tay cho Hàn Vũ, nhếch miệng. - " Nữ nhân đó không xứng với con. Ta cho Mạt Mạt đích thân đến xử lý nàng ta đã là phúc phận của nàng ta. " Hàn Vũ tức giận hất tay Hoàn Nhan Dung Ca ra, không dám chậm trễ đứng dậy, vội vã sải bước ra khỏi Phượng Nghi cung. - " Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, mẫu hậu..... đừng trách nhi thần tâm ngoan thủ lạt! " Hắn chợt nhớ đến Nguyệt Tích Lương vẫn còn bị hắn phong bế võ công, trên người nàng bây giờ cũng không có độc dược hay vũ khí phòng thân. Nguyệt Tích Lương hiện tại có khác gì là người thường đâu. Mà Kỷ Mạt Mạt.... võ công của nàng ta dù không đến mức quá tốt, bất quá so với nữ tử khác thì đúng thật là mạnh mẽ hơn nhiều. Liệu rằng Nguyệt Tích Lương có chống đỡ được không? Hi vọng hắn không về quá muộn, nếu không..... hắn sẽ ân hận, cực độ ân hận. Tích Lương..... nàng vạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, ta cầu xin nàng đấy! ....... Hàn Vũ vận khinh công, từ hoàng cung bay về phủ thái tử chỉ vẻn vẹn chưa đến một khắc. Hắn không kịp thở liền vội vội vàng vàng đi đến tiểu viện của Nguyệt Tích Lương. Bước vào trong viện, đập vào mắt hắn là tình cảnh bừa bộn, tan hoang như vừa mới xảy ra một cuộc đại chiến. Ờ.... đúng là vừa xảy ra một cuộc đại chiến thật. Hàn Vũ đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Nguyệt Tích Lương đâu. Điều này làm cho tâm thần hắn càng thêm khẩn trương cùng lo lắng. Hắn túm lấy một nô tỳ đang run rẩy núp trong góc ra, hung thần ác sát hỏi. - " Người đâu?! " Mỗ vị nô tỳ sợ tới mức mềm nhũn, tóc tai rối loạn, lắp ba lắp bắp trả lời. - " Nguyệt.... Nguyệt..... Nguyệt cô nương..... đang ở trong..... trong viện của ngài..... cả..... cả..... Mạt Mạt quận chúa cũng ở đấy.... " Hàn Vũ nghe nàng ta nói xong mà mất hết cả kiên nhẫn, hung hăng ném nô tỳ đó xuống đất, hướng về phía tiểu viện của mình đi đến. Lông mày Hàn Vũ vặn chặt lại với nhau. Tại sao lại ở viện của hắn chứ? Không lẽ.... Kỷ Mạt Mạt còn có âm mưu gì nữa hay sao? Mang tâm trạng không yên về tiểu viện của mình, Hàn Vũ cứ đinh ninh nghĩ rằng Nguyệt Tích Lương lành ít dữ nhiều, trái tim nhói lên từng đợt. Kỷ Mạt Mạt, ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Vừa mới đặt chân vào cửa viện, Hàn Vũ còn chưa kịp nhìn thấy người đã nghe thấy giọng nói vọng ra. - " Ừm.... đúng rồi.... nga, đúng đúng, chính là chỗ đấy. Bóp mạnh lên một chút nữa, chưa ăn cơm sao? " Cái giọng điệu đáng đánh đòn này không phải là của Nguyệt Tích Lương thì là của ai? Hàn Vũ sững sờ trong giây lát, nghi hoặc bước thêm vài bước nữa. Nhất thời, hắn bị hình ảnh trước mắt làm cho hóa đá luôn tại chỗ. Ách? Chỉ thấy giữa sân nhỏ được đặt một chiếc ghế quý phi to quành, trên ghế là một tiểu nữ nhân đang nằm nghiêng, tay cầm bầu rượu tu ừng ực. Nhìn xuống một chút nữa, quận chúa Kỷ Mạt Mạt cao cao tại thượng vậy mà hèn mọn quỳ dưới đất, mặt mũi sưng vù, tím tái đến nỗi không thể nhận ra hình dạng. Kỷ Mạt Mạt nước mắt nước mũi đầm đìa, hai bàn tay nhỏ nhắn đưa ra.... bóp chân cho người nằm trên ghế quý phi. Vừa bóp, nàng ta vừa dùng ánh mắt sợ hãi lén lút nhìn Nguyệt Tích Lương, ú ớ lên tiếng. - " Ãi... ãi ãi, a iết ai ồi... in ãi ãi ộng ượng a ứ, ô ô ô.... " Dịch ra là thế này: Nãi nãi, ta biết sai rồi.... xin nãi nãi rộng lượng tha thứ, ô ô ô. Miệng Kỷ Mạt Mạt giờ đây không những sưng như hai cái lạp xưởng mà còn méo xẹo, rụng mất ba cái răng. Nói được ra câu thôi đã là tốt lắm rồi. Nguyệt Tích Lương vứt vò rượu rỗng ra đằng sau đến ' xoảng ' một cái, khó chịu trừng người nào đó, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm. - " Khóc cái gì mà khóc, khóc nữa có tin lão nương đánh ngươi răng rơi đầy đất? " Kỷ Mạt Mạt hãi hùng dúm dó cả người lại, ủy khuất bóp chân cho nàng, trong lòng thầm gào thét. Răng đã rơi đầy đất rồi đấy thôi, cần gì phải đánh nữa! Ô ô ô.... Nguyệt Tích Lương hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, rút ra cái nhuyễn tiên vốn thuộc về Kỷ Mạt Mạt, ngắm nghía lên xuống, bá đạo nói. - " Cái này giờ là của ta, ý kiến không? " - " Ông.... ông ó! " ( Không.... không có! ) Kỷ Mạt Mạt vội vàng lắc đầu, nào dám không tuân theo, mặc dù đây là bảo vật vạn kim khó cầu. Nguyệt Tích Lương hài lòng cười cười, vuốt đầu nàng ta như vuốt thú sủng. - " Ngoan, mới đầu mà ngoan như thế này thì ngươi đâu khổ như vậy. Cứ phải chịu đòn xong mới sáng mắt ra cơ. Đau không? " Kỷ Mạt Mạt theo bản năng muốn nói một câu " có đau ", thế nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười như có như không của bạn nhỏ Lương thì lặp tức sửa miệng. - " Ông au! " ( Không đau! ) Nguyệt Tích Lương gật đầu, coi như ngươi thức thời. Đây là hậu quả của việc xem nàng là quả hồng mềm, có thể mặc sức bóp nha. Nàng chẹp miệng, thập phần vô sỉ tiếp tục nói. - " Đương nhiên rồi, làm sao mà có thể đau được cơ chứ? Ta ra tay rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như lông hồng luôn. Ta là một người biết cách...... thương hương tiếc ngọc đấy! " Lúc này đây, Hàn Vũ cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái đông cứng. Khóe miệng hắn giật đùng đùng, trong lòng kịch liệt phỉ nhổ Nguyệt Tích Lương. A ha! Nàng biết thương hương tiếc ngọc? Thương hương tiếc ngọc cái rắm ấy! Đánh nữ nhi nhà người ta thành cái dạng cha mẹ người ta cũng không nhận ra như thế này, nàng lại nhẹ nhàng quá. Hàn Vũ đặt tay lên trán, tự khinh bỉ mình một phen. Thôi được rồi, hắn đúng là ngu hết thuốc chữa. Đã biết Nguyệt Tích Lương không phải là nữ nhi bình thường mà còn không kìm được lo lắng cho nàng. Lo lắng tốn công vô ích! Chắc hẳn đến mẫu hậu hắn cũng không thể ngờ tới, Kỷ Mạt Mạt mang danh đến xử lý Nguyệt Tích Lương, không những không xử lý được mà còn bị chỉnh lại. Chỉnh đến thảm! Mẫu hậu à mẫu hậu, người rốt cuộc vẫn là tính sai rồi, ha ha. Đến mười Kỷ Mạt Mạt cũng không thể sánh bằng một Nguyệt Tích Lương đâu. Nguyệt Tích Lương nâng mâu, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng Hàn Vũ đứng lù lù trước cửa viện, nàng kêu lên. - " Ai nha, thái tử ca ca của ngươi về rồi kìa, còn không mau đứng dậy chào hỏi? "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]