Nguyệt Tích Lương lạnh nhạt gạt tay Hàn Vũ ra, mắt không buồn nhìn hắn lấy một cái, đến máu trên khóe miệng cũng chẳng thèm lau, cứ thế nhấc chân đi vào đại môn phủ thái tử.
Nàng vừa đi, vừa lầm bầm.
- " Mẹ nó, cứ coi như là bị chó cắn một phát đi! Lão nương không chấp nhặt với chó! "
Miệng vừa cử động liền chạm vào vết thương ở trên đầu lưỡi khiến Nguyệt Tích Lương xuýt xoa ra tiếng.
Bây giờ mới nghĩ đến..... khốn khiếp! Sao nàng ngu si thế nhỉ?
Tự cắn mình chẳng khác nào tự chịu ngược. Cắn tên Hàn Vũ kia có phải tốt hơn không?
Có một chuyện mà bạn nhỏ Lương không hề nghĩ đến. Hàn Vũ thà để mình bị thương còn hơn là để cho nàng bị thương, hắn sẽ đau lòng.
Câu nói của Nguyệt Tích Lương nói to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa vặn chui được vào trong tai Hàn Vũ.
Hàn Vũ đưa mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nàng, không nhịn được cười tự giễu một tiếng.
Được rồi! Hắn là chó.
Nếu điều đó có thể làm cho nàng vui.... hắn trở thành cái gì cũng không sao hết.
Hàn Vũ bần thần dơ tay lên xoa cánh môi hắn, trên đó còn lưu lại hơi ấm cùng mùi vị của nàng, làm cho hắn quyến luyến, mê say.....
Ngẩn ngơ đứng tại chỗ một lúc, Hàn Vũ lặp tức lấy lại tinh thần, phất tay áo vào phủ. Lúc đi còn không quên căn dặn quản gia.
- " Mang cho nàng một ít cháo tổ yến hoặc cháo bào ngư. Nói chung.... dễ ăn một chút. "
- " Vâng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776685/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.