Chương trước
Chương sau
Nguyệt Kinh Thiên hăng say chửi rủa Bắc Mạc Lâm một tràng, sau đó mới hậm hực ngồi trở lại ghế, thở phì phò, nói tiếp.
- " Bắc Mạc Lâm mấy năm nay bí mật nuôi binh, bây giờ binh lính của hắn đang bao vây bên ngoài kinh thành, không cho phép bất cứ người nào ra khỏi thành cũng như đi vào. Chứng tỏ rằng hắn đã sớm có ý định tạo phản rồi. Bắc Mạc Trì đúng là nuôi ong tay áo. "
Nguyệt Tích Lương sa sầm mặt mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
- " Hổ Vệ Quân của phụ thân tổng cộng có bao nhiêu người? "
Hổ Vệ Quân là một quân đội tinh nhuệ thuộc quyền quản lý của Nguyệt vương phủ.
Trong tay Nguyệt Kinh Thiên nắm giữ gần một nửa binh quyền, mà Hổ Vệ Quân chính là gần một nửa binh quyền đó.
Nguyệt Kinh Thiên lặp tức thở dài một hơi, chán nản trả lời.
- " Hổ Vệ thực chất có hơn hai mươi vạn người, thế nhưng phần lớn đã ở ngoài biên quan trợ giúp Bắc Mạc Quân đánh Mạc Thanh. Hiện tại đang đóng quân ở kinh thành chỉ có vẻn vẹn ba vạn người. Ta đã nhẩm tính, ba vạn người của ta vẫn không thể địch lại được Bắc Mạc Lâm. Không biết hắn làm như thế nào, binh lính của hắn lại có tận hơn năm vạn, ta không có phần thắng. "
Năm vạn quân, dựa vào năng lực của một người, muốn tập hợp được là một việc rất khó.
Cho dù Bắc Mạc Lâm có âm thầm nuôi binh từ mười năm trước đi nữa, cũng không thể nào có nhiều như thế được.
Như vậy thì chỉ có một khả năng..... có người cấu kết với hắn, trợ giúp hắn, ý đồ bất chính.
Nguyệt Tích Lương ngoài dự liệu thở phào một hơi, trên mặt rốt cuộc xuất hiện ý cười, nói.
- " Ba vạn Hổ Vệ Quân là đủ rồi. "
Nguyệt Kinh Thiên không hiểu trừng mắt ưng.
- " Con có ý gì? "
Nàng bỗng nhiên lôi từ trong ngực ra một phong thư, vung vẩy trên không, mắt đẹp híp lại.
- " Phụ thân, mấy ngày trước con có nhận được thư của Tiểu Quân Quân. Chàng đang trên đường khải hoàn về kinh thành, rất nhanh sẽ đến nơi. Chắc hẳn đi theo chàng phải có mấy vạn tướng sĩ, nếu phối hợp với Hổ Vệ Quân, chúng ta dư sức bắt lấy Bắc Mạc Lâm. "
Nguyệt Kinh Thiên kinh ngạc há to miệng, mãi sau mới phục hồi lại tinh thần, ha ha cười lớn.
- " Tốt tốt! Bắc Mạc Lâm lần này coi như xui xẻo, tạo phản không đúng thời điểm. Chỉ mong Bắc Mạc Trì có thể trụ vững, không bị tên khốn đó giết quá sớm. "
Hắn lo lắng nhất vẫn là người huynh không ra huynh, đệ không ra đệ kia.
Bị giam cầm bởi chính đại nhi tử của mình, cảm giác đó không thể nào tốt đẹp cho được.
Việc Nguyệt Kinh Thiên có thể làm bây giờ chỉ là dẫn người đi khiêu khích, đánh vài trận nhỏ lẻ với Bắc Mạc Lâm nhằm kéo dài thời gian chờ Bắc Mạc Quân về.
Ba vạn Hổ Vệ mặc dù không cách nào chiến thắng nhưng dùng để câu giờ thì vẫn được.
Nguyệt Tích Lương gật đầu, tự nhiên cảm thấy bản thân vô dụng vô cùng.
Nàng giỏi nhất là dùng độc, bất quá ở trường hợp này thì độc dược không có đất dụng võ.
Trong cung ngoài người của Bắc Mạc Lâm ra thì còn có rất nhiều cung nữ, thái giám, phi tần vô tội. Nàng không muốn hại chết nhiều người vô tội đến vậy.
Nguyệt Tích Lương hối hận rồi, hối hận một tháng trước không ra tay với Bắc Mạc Lâm mạnh bạo một chút.
Bị bạo cúc ba ngày ba đêm là quá ít đối với loại người như hắn!
........
Hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện.
Bắc Mạc Trì vô lực ngồi trên ghế, khoác lên không phải là long bào tôn quý thường ngày mà là bộ thường phục giản dị.
Bị phong bế võ công và tinh thần suy sụp khiến hắn thoáng chốc như già đi chục tuổi, hốc hác, gầy yếu. Đâu còn dáng vẻ trung khí mười phần nữa.
Bắc Mạc Lâm đứng đối diện hắn, đưa tay vuốt ve bộ long bào được treo trên giá, ánh mắt si mê, nói.
- " Phụ hoàng, người xem, long bào này sắp thành của con rồi, cả Cảnh Lăng này cũng sắp thành của con nốt. Phụ hoàng, người có phải là tự hào lắm hay không? "
Có trời mới biết hắn đã chờ ngày này bao nhiêu lâu.
Mai sau, không chỉ Cảnh Lăng nhỏ bé mà cả thiên hạ này đều sẽ là của hắn, của hắn hết!
Bắc Mạc Trì ánh mắt nguội lạnh nhìn nhi tử mình dưỡng dục từ nhỏ tới lớn, nhếch miệng cười.
- " Đúng vậy, trẫm rất tự hào về ngươi. Tự hào ngươi là kẻ vô nhân tính nhất trong các đứa con của trẫm. "
Bắc Mạc Lâm khựng người lại, sau cùng rống lên điên cuồng.
- " Phụ hoàng, là người đã ép ta! Chính các người đã ép ta phải làm đến bước này! Trong mắt người lúc nào cũng chỉ có nhị đệ, không hề có nhi thần. Phụ hoàng, người vốn không muốn truyền ngôi cho ta, người muốn truyền cho Bắc Mạc Quân. Nhưng nhi thần mới là trưởng tử, lại là con do đương kim hoàng hậu sinh ra. Nhi thần mới là chân long thiên tử, là hoàng đế! "
Bắc Mạc Trì chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động, không kìm được nhăn mày.
Hắn không ngờ Bắc Mạc Lâm lại có suy nghĩ như thế. Là do hắn làm phụ thân không tốt sao?
Đúng vậy, hắn không có ý định truyền ngôi cho Bắc Mạc Lâm. Đơn giản bởi vì tâm tính của hắn không thích hợp làm hoàng đế.
Bắc Mạc Lâm như thế nào, hắn biết rất rõ. Hắn là một người phụ thân nhưng cũng là người đứng đầu Cảnh Lăng. Hắn không thể nghe theo tình cảm mà đặt quốc gia vào tình cảnh lâm nguy được.
Hắn rất muốn truyền ngôi cho Bắc Mạc Quân, đứa con ưu tú nhất của hắn. Thế nhưng.....
Bắc Mạc Trì thở dài, rốt cuộc nhả ra một câu.
- " Mạc Quân vốn dĩ không muốn làm hoàng đế. "
Đây là ý của Bắc Mạc Quân, cũng chính là mong muốn của Cẩn quý phi trước khi chết.
Bậc đế vương gánh vác trên lưng biết bao nhiêu trọng trách, bắt buộc phải vô tình, phải khai chi tán diệp, không được tùy tâm sở dục, làm điều mình muốn.
Bắc Mạc Trì biết được cảm giác đấy khó chịu đến nhường nào.
Hắn yêu Cẩn quý phi, thế nhưng cũng là chính hắn gián tiếp hại chết nàng. Hắn biết, nàng ôn nhu, nàng rộng lượng, nàng không oán hắn.
Nàng chỉ có mong muốn nhi tử của nàng sau này sẽ không giống hắn. Nàng muốn Bắc Mạc Quân được sống trọn đời với người mình yêu, không lo, không hối, một đời, một kiếp, một đôi ngươi.
Bắc Mạc Lâm đột ngột cất lên tiếng cười man rợ, ôm bụng cười, cười đến chảy cả nước mắt.
- " Ha ha ha, phụ hoàng, người kể chuyện cười cho nhi thần phải không? Ta không tin! Ta không tin! Bắc Mạc Quân không cần đế vị ư? Hắn bị ngu sao? Không! Hắn căn bản không ngu. Hắn là giả tạo, giả tạo một cách đáng ghê tởm! "
Có đánh chết hắn cũng không tin.
Trên đời này có ai không muốn làm hoàng đế?
Bắc Mạc Trì hừ lạnh, không hề muốn nói tiếp về vấn đề đấy nữa mà nói lảng sang chuyện khác.
- " Bắc Mạc Lâm, với khả năng của ngươi thì không thể nào có trong tay nhiều binh sĩ đến vậy. Nói, là ai đã trợ giúp ngươi? "
Bắc Mạc Lâm chậm rãi đứng thẳng người dậy, phủi phủi vạt y phục không dính chút bụi.
- " Phụ hoàng không cần biết đó là ai. Người chỉ cần biết, nếu người không chịu viết thánh chỉ truyền ngôi cho nhi thần thì đừng trách nhi thần..... giết cha đoạt vị! "
Bắc Mạc Trì nghẹn một ngụm khí đến nỗi run rẩy toàn thân.
Vậy là hắn sắp chết sao?
Ha ha, hảo hảo!
Lão thiên gia, tốt lắm! Hắn sinh ra một đứa con thật tốt a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.