Trong dịch quán, Hàn Vũ thản nhiên ngồi đánh cờ, thưởng trà. Dường như những biến động bên trong kinh thành Cảnh Lăng không hề ảnh hưởng tới hắn vậy.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị hạ xuống một quân cờ thì ám vệ bỗng dưng tiến vào, quỳ xuống bẩm báo.
- " Thái tử, Nhị vương gia Bắc Mạc Quân chỉ còn ba ngày nữa là về đến kinh thành. "
Hàn Vũ khựng người lại trong giây lát, không ngạc nhiên mà như đã dự liệu được trước, nhướng mày.
- " Tốc độ của hắn còn nhanh hơn ta tưởng. "
Hắn ta sốt ruột về kinh như vậy, không cần nói cũng biết, chủ yếu là bởi vì nhớ Nguyệt Tích Lương.
Ám vệ sửng sốt ngẩng đầu, ngập ngừng một lúc, rốt cuộc vẫn là không kìm được nói.
- " Bắc Mạc Quân về, Đại vương gia không có phần thắng! "
Hàn Vũ gật đầu.
- " Ta biết. "
Ám vệ không hiểu hỏi tiếp.
- " Nếu thái tử biết Bắc Mạc Lâm sẽ thua...... vậy tại sao lại còn muốn hợp tác với hắn, cho hắn mượn binh sĩ để tạo phản? "
Hàn Vũ mỉm cười đầy ý vị, vân vê quân cờ màu đen tuyền trên tay, hiếm khi có tâm trạng thoải mái giải thích.
- " Ngươi biết không, Bắc Mạc Lâm là một kẻ ngu, so tài trí cùng thực lực xa xa không bằng nhị đệ hắn. Nhưng mà, ở trong mắt ta, hắn ít nhiều vẫn còn có công dụng, công dụng của một con cờ. Hắn muốn đoạt vị, ta không ngại giúp hắn một bước, cho Cảnh Lăng đã loạn càng thêm loạn, càng loạn càng tốt. Chỉ có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776681/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.