Nghe Nguyệt Tích Lương nhả ra hai chữ " Vương Bát ", người xung quanh cũng cất tiếng cười ha hả. Cô nương này thật dám nghĩ gì nói nấy, không sợ đắc tội với tên Vượng Bá này sao?
Bất quá, nhìn nàng mặc dù ăn mặc giản dị nhưng vẫn không che nổi một thân quý khí, một số người có nhãn lực không khỏi thầm suy đoán.
Có lẽ gia cảnh nhà nàng cũng không phải dạng tầm thường. Nếu không thì làm sao nàng lại đủ dũng khí đi khiêu khích Vượng Bá? Hôm nay hắn vận xui, đá trúng thiết bản không chừng.
Nhưng, Vượng Bá làm sao mà có được đầu óc nhanh nhạy như những người đứng ngoài xem kịch. Chỉ thấy hắn tức giận đến nỗi mắt trợn trừng, khoa chân múa tay loạn xạ, quát lên.
- " Bổn thiếu gia là Vượng Bá! Vượng Bá chứ không phải Vương Bát! Ngươi mới là Vương Bát, cả nhà ngươi là Vương Bát! "
Lần này, Nguyệt Tích Lương chưa kịp nói gì thì Kình Hạo ở đằng sau đã khó chịu bước lên, đặt tay lên đại đao sau lưng, mấp máy môi khẽ hỏi nàng.
- " Để ta xử lý bọn hắn? "
Khóe môi nàng rút rút, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phẩy tay, nói.
- " Đừng, ta còn đang chơi rất vui mà, ta không muốn mất hứng. "
Kình Hạo thấy chả vui tẹo nào, nhưng nhìn vẻ mặt hứng trí bừng bừng của nàng, thôi thì mặc nàng ngoạn. Dù sao, nàng không vội thì hắn vội gì.
Vượng Bát hồn nhiên không nhận ra tính mạng của mình vừa mới suýt chút nữa đã không còn. Hắn thấy Nguyệt Tích Lương chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776661/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.