- " Chạy mau! Có hổ xông vào thành rồi! "
- " Mọi người chạy mau! "
- " Đừng có chen lấn! "
- " A, khốn khiếp! Sao ngươi lại kéo y phục của ta? "
- " Đáng sợ quá! "
- " Thịt của ta không ngon đâu, ô ô ô.... "
- " ........ "
Bỗng dưng xuất hiện bóng dáng của dã thú ở trên đường lớn, người dân xung quanh sợ đến nỗi tái xanh cả mặt mày, nháo nhào dẫm đạp lên nhau mà chạy. Các cửa hiệu ven đường gấp gáp đóng chặt cửa, mấy cây gậy gỗ thủ sẵn trên tay như thể có đại địch tấn công.
Kể ra cũng phải. Đối với bách tính bình thường, dã thú có khác gì là quân địch đâu cơ chứ.
Vượng Bá bị dọa đến đờ cả người, mắt trợn tròn lên như ốc nhồi, hai chân run như cầy sấy, đến nỗi những lớp mỡ trên cơ thể hắn cũng rung theo nốt.
Hắn rất muốn trốn, nhưng khổ nỗi chân hắn bây giờ như mọc rễ cây vậy, không nghe theo sai sử của hắn nữa. Bình thường hắn đi bộ thôi đã thấy vất vả, huống chi là chạy. Có thể nói, hắn là chạy không được.
Thời điểm này, Vượng Bá hối hận cùng ảo não không thôi. Biết trước có ngày này, hắn đã nỗ lực giảm cân rồi.
Vượng Bá vã mồ hôi như tắm, rất thức thời nín thở, đứng im tại chỗ, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
- " Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta,..... ta chỉ là một bông hoa xinh đẹp mà thôi. Đúng vậy! Ta là bông hoa xinh đẹp, ta không phải người, ta là bông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776662/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.