Chương trước
Chương sau
Quả đúng như Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân dự đoán, không đến mười ngày sau, Thác Bạt Hùng đã ra lệnh cho người Cổ tộc bắt đầu hạ cổ trùng vào nguồn nước của đại quân Cảnh Lăng.
Ngay ngày đầu tiên bọn hắn hạ cổ, nàng đã phát hiện ra.
Loại cổ trùng này có tên là Độc cổ, một loại cổ trùng mà bất cứ người Cổ tộc nào cũng có thể nuôi dưỡng. Kích thước không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thân thể bán trong suốt, số lượng nhiều vô số kể. Nếu mà hạ trong nước, đúng thật là khó lòng phòng bị.
Người bị trúng Độc cổ, chỉ trong vòng một ngày sẽ mất hết sức lực, da dẻ vàng vọt, gầy xọp chỉ còn lại da bọc xương, chết dần chết mòn. Đừng nói là ra chiến trường giết địch, đến cả vấn đề đi lại thường ngày cũng khó khăn.
Mạc Thanh tự tin như vậy, cũng không phải là không có căn cớ. Bọn chúng chắc rằng đã biết trước được tác dụng của Độc cổ.
Bắc Mạc Quân bí mật sai người đi lấy nước sạch ở Hắc Thạch Thành để sử dụng. Còn về phía nguồn nước kia, hắn làm như không biết, vẫn cho binh lính xách nước về hàng ngày, chỉ là nước đó cuối cùng đều sẽ bị đổ đi, bất cứ ai cũng không được phép uống.
Ngươi đã sử dụng mưu kế, ta sẽ không ngại phối hợp với ngươi, cho ngươi toại nguyện.
Nguyệt Tích Lương thức suốt ba ngày ba đêm, điều chế một lượng lớn thuốc bột nhằm xử lý Độc cổ. Nàng rải thuốc bột vào trong nước, cổ trùng như gặp phải đại địch, thi nhau chết không còn một mống, nổi lềnh phềnh trên mặt nước như là cặn bã.
Thiết nghĩ, một thời gian sau là nguồn nước lại được sử dụng như bình thường rồi.
Thêm nửa tháng trôi qua, tâm tình của Thác Bạt Hùng rất tốt, viết thư cam đoan với hoàng đế Mạc Thanh rằng sẽ lấy công chuộc tội.
Vụ việc bị tập kích lần trước gây ra tổn thất quá lớn, không thể che đậy được, tin tức đã sớm truyền về hoàng thành. Hoàng đế Mạc Thanh nổi giận lôi đình, suýt chút nữa thì cách chức chủ soái của Thác Bạt Hùng, để người khác lên thay thế. Nếu không phải quân thần hết lời bênh vực, hắn rất có khả năng đã bị triệu về kinh nhận phạt.
Thác Bạt Hùng nhẩm tính thời gian, trong lòng đinh ninh rằng binh mã Cảnh Lăng đã trúng cổ gần hết, hiện giờ doanh trại chỉ như cái thùng rỗng kêu to, căn bản không có sức phản kháng.
Hắn thực chủ quan, nhanh chóng triệu tập ba mươi vạn binh mã, cứ thế quang minh chính đại tiến về phía doanh trại Cảnh Lăng, ý đồ làm một trận càn quét quy mô lớn. Quân Cảnh Lăng bây giờ còn hơn bốn mươi vạn người, thế nhưng binh lính đang chịu hành hạ bởi Độc cổ, đâu thể chống chọi được với ba mươi vạn quân tinh nhuệ của hắn?
Bắc Mạc Quân khi nghe tin đại quân Mạc Thanh bắt đầu rục rịch, chỉ nhếch miệng cười lạnh. Bổn vương đợi ngươi đã lâu.....
Khi Thác Bạt Hùng mang binh hùng hổ xông vào doanh trại địch, lại kinh hãi phát hiện..... nơi đây cư nhiên mang bộ dáng " vườn không nhà trống ", chẳng có một bóng người. Hắn nghi hoặc nhìn ngó xung quanh, không lẽ binh mã Cảnh Lăng đã chết hết?
Không thể nào!
Nếu là như vậy, tại sao lại không hề tìm thấy một thi thể nào chứ?
Hay là.....
Ngay lúc Thác Bạt Hùng cảm thấy không ổn, định hạ lệnh rút quân thì ở bốn phương tám hướng, tiếng trống trận dồn dập vang lên, lá cờ thêu hình Cảnh Lăng quốc tung bay trong gió, hơn bốn mươi vạn quân Cảnh Lăng bất thình lình xuất hiện, lấy Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương cầm đầu, vừa vặn bao vây đại quân Mạc Thanh ở chính giữa.
Thác Bạt Hùng bấy giờ mới ngộ ra một điều. Hắn bị tính kế! Đối phương không bị trúng Độc cổ.
Rốt cuộc làm thế nào mà.....
Không cho Thác Bạt Hùng thời gian suy nghĩ, Bắc Mạc Quân đã giơ tay lên ra hiệu. Quân Cảnh Lăng với khí thế không gì cản nổi.... ồ ạt xông tới chém giết.
Vô sỉ hơn cả, lần này trên vũ khí của bọn hắn còn bôi lên chất độc đen sì, nhớp nháp, tanh hôi. Chất độc nhìn đã buồn nôn đó thực chất xuất phát từ tay Nguyệt Tích Lương. Có chất độc này, quân địch chỉ cần bị xước nhẹ thôi cũng đủ đi đời nhà ma rồi, thật tiết kiệm sức lực.
Bốn mươi vạn quân đánh với ba mươi vạn quân, không cần nói cũng biết là bên nào thắng.
Thác Bạt Hùng cắn chặt răng, cùng với mấy phó tướng thân tín mở một con đường máu, không cam lòng quay đầu bỏ chạy.
Bắc Mạc Quân đứng ở trên sườn núi nhìn thấy, nhưng mà thờ ơ không thèm để ý. Mạng của tên đó, sớm muộn gì hắn cũng lấy đến, không vội.
Trận chiến này diễn ra một ngày hai đêm, cuối cùng Mạc Thanh đại bại, Thác Bạt Hùng dẫn hai nghìn tàn binh chạy thục mạng về đến doanh trại, thở không ra hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhìn lại trong doanh trại chỉ còn chưa đến hai mươi vạn binh mã vốn dĩ dùng để trấn thủ, Thác Bạt Hùng liền sụp đổ.
Hắn biết.... lần này Mạc Thanh xong rồi. Lần này, hắn đã triệt để thua dưới tay của Bắc Mạc Quân.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Thác Bạt Hùng cũng không dám chậm trễ viết một bức mật tín gửi về hoàng thành, cầu viện binh. Chỉ có viện binh đến, Mạc Thanh mới có hi vọng hoàn thủ.
Thác Bạt Hùng nghĩ đến viện binh, chẳng lẽ Bắc Mạc Quân lại không nghĩ đến sao? Chỉ là, bây giờ Mạc Thanh muốn điều viện binh, chắc gì đã điều nổi.
Đúng vậy, ở đầu biên giới phía bên kia Mạc Thanh, Nam Viêm quốc đã bắt đầu hành động. Mạc Thanh có giữ vững được biên ải không cũng khó nói.
Kiến Nhất sau khi thống kê lại tỷ lệ thương vong, báo cáo với Bắc Mạc Quân.
- " Vương gia, trận chiến này tử vong năm vạn, bị thương tám vạn. So với quân địch, chúng ta khá khẩm hơn nhiều. "
Kiến Nhất càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Lấy ít địch nhiều, nói thì dễ nhưng thực sự làm mới khó. Trước ngày hôm nay, ngũ quốc không ai ngờ tới Cảnh Lăng sẽ chiến thắng. Thế nhưng, bọn hắn đã thực sự chiến thắng, lại còn là chiến thắng oanh liệt.
Mặc dù chưa tiêu diệt tận gốc đại quân Mạc Thanh, bất quá bọn chúng đã không còn là mối e ngại nữa rồi.
Không biết khi tin tức này truyền ra ngoài sẽ kinh động đến bao nhiêu thế lực nữa.
Triển Chính Hi một thân đầy máu tươi vẫn chưa thèm tắm rửa, hung thần ác sát hỏi.
- " Vương gia, tại sao không nhân cơ hội này đánh luôn vào doanh trại Mạc Thanh? "
Bắc Mạc Quân liếc hắn một cái, ra vẻ khinh thường trả lời.
Bổn vương không có nghĩa vụ phải giải đáp thắc mắc với người kém thông minh.
Ngược lại là Kiến Nhất bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ đầu hắn một cái, răn dạy.
- " Ngươi đã nghe câu " giặc cùng đường chớ đuổi " chưa? Ai biết khi đến bước đường cùng, Thác Bạt Hùng sẽ làm ra những gì? Cứ cho là chúng ta vẫn sẽ chiến thắng đi, thế nhưng chắc chắn cũng phải hi sinh mạng sống của mấy vạn người, không đáng. Mạng người không phải là cỏ rác, binh sĩ cũng có người thân còn đang mong ngóng bọn họ trở về, bọn họ không cần hi sinh vô ích như vậy.... "
Triển Chính Hi cúi đầu, ngượng ngùng sờ sờ mũi, ra chiều đã hiểu. Được rồi, là hắn sai, hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề đó nữa.
Nguyệt Tích Lương chẳng biết từ bao giờ đã đi thu dọn hành lý, trận chiến vừa kết thúc đã gọi Y Y và Kình Hạo đến, dự định lặp tức lên đường về kinh.
Bắc Mạc Quân vẫn còn phải ở lại giải quyết nốt tàn binh của Mạc Thanh, vậy nhưng nàng thì không. Công việc của nàng chỉ đến thế mà thôi, là lúc nên quay về rồi.
Bắc Mạc Quân đưa tiễn nàng đến tận ngoại ô của Hắc Thạch Thành mới lưu luyến nói.
- " Thượng lộ bình an. Ta sẽ mau chóng về với nàng. "
Nguyệt Tích Lương cười gật đầu, nhân lúc không ai để ý hôn vào má hắn một cái rõ kêu, lên tiếng.
- " Ta đợi chàng. "
Nói xong, ba người thúc ngựa chạy như bay, cát bụi mù mịt.
Nguyệt Tích Lương không để ý, cái người mang tên Hàn Vũ dính nàng như keo kia, lần này lại không thấy bóng dáng đâu, phảng phất như hắn chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.