- " Nhưng mà..... "
Viên phó tướng lưỡng lự, còn định nói thêm điều gì đó thì đã bị Thác Bạt Hùng nhấc chân đạp mạnh một cái, lăn đùng ra đất. Hắn không nghĩ ngợi được nữa, chỉ biết tức tối rống.
- " Ta bảo ngươi mang binh đuổi theo, ngươi điếc à? Muốn tạo phản phải không? "
Phó tướng lau vết máu bên khóe miệng, cúi đầu che đi ánh sáng căm phẫn chợt lóe trong mắt, kính cẩn nói.
- " Vâng..... thuộc hạ tuân lệnh. "
Thác Bạt Hùng này đúng là kẻ dễ bị kích động. Chỉ là quân Cảnh Lăng quay lại khiêu khích một lần thôi đã mất đi cả lý trí.
Vừa rồi là ai nói chỉnh đốn quân ngũ chứ? Chưa thông minh được một lúc thì đã trở lại ngu đần rồi.
Cảnh Lăng có mấy vạn quân, nếu bọn hắn đuổi theo chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Mà thôi thôi, phó tưởng đánh bay suy nghĩ ra khỏi đầu, chẳng thèm quan tâm. Đúng vậy, giờ hắn làm việc dưới trướng của người ta, có quyền gì mà lên tiếng? Tổn thất lần này, tất cả sẽ do Thác Bạt Hùng chịu trách nhiệm, hắn không quản.
Ngay lặp tức, đại quân Mạc Thanh tập hợp hơn hai vạn binh mã, truy đuổi quân phục kích của Cảnh Lăng. Lại không biết rằng, bọn người Triển Chính Hi chính là mong muốn như vậy, không sợ bọn hắn đuổi, chỉ sợ bọn hắn không đuổi.
Thác Bạt Hùng ngồi trong doanh trướng đợi hơn ba canh giờ, cuối cùng nghe được một tin tức xấu.
Hơn hai vạn tinh binh Mạc Thanh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776658/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.