Ngày hôm sau, dựa theo y nguyên kế hoạch lúc trước đã vạch ra, Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương hai người liền đi hạ độc quân mai phục Mạc Thanh ở trong dãy núi Ô Nhai. Quả đúng như lời của mỗ vị vương gia, bão tuyết làm cho độc phấn phân tán khắp trong không khí. Một nén nhang sau, trong núi đã không còn người nào sống sót, tử thi chất thành đống.
Cũng không thể trách Nguyệt Tích Lương ra tay độc ác. Vì đây vốn là chiến tranh, người không chết thì ta chết, sự thiện lương hay đồng cảm không nên xuất hiện ở chỗ này.
Những gì nàng có thể làm chỉ là giúp cho quân địch khi chết giảm bớt đau đớn. Chết một cách nhẹ nhàng như chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ ngàn thu.
Biến động ở trong dãy núi Ô Nhai, đại quân Mạc Thanh không hề hay biết.
Người cầm quân ra trận lần này của bọn hắn chính là tướng quân Thác Bạt Hùng, một vị tướng khá nổi danh trong ngũ quốc bởi chiến công hiển hách.
Thác Bạt Hùng không hề nghĩ đến việc Cảnh Lăng sẽ dám phản công. Lần thua trước đó đã làm cho hắn cảm thấy tức giận cùng không cam lòng, bây giờ đang ngồi trong doanh trướng uống rượu hạ hỏa.
Chết tiệt! Nếu mà môn phái cho người đến đây giúp sức thì quân Mạc Thanh đã không thua một nước yếu kém như Cảnh Lăng.
Không biết là có chuyện gì xảy ra nữa. Không phải đã hẹn trước là sẽ trợ giúp rồi ư? Sao tự nhiên lại thất hứa cơ chứ? Cái gì mà đại sự trong giang hồ? Ta phi! Đúng là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776657/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.