Hàn Vũ cũng không kinh ngạc khi nghe thấy Bắc Mạc Quân có thể dễ dàng nói ra thân phận của hắn. Hắn xuất hiện lâu như vậy rồi, nếu Bắc Mạc Quân không cho người đi điều tra mới là lạ. Với thế lực của Nhị vương gia Cảnh Lăng, chắc chắn không gì có thể thoát khỏi tai mắt hắn.
Hàn Vũ thu lại dáng vẻ vô hại, tùy ý khi ở trước mặt Nguyệt Tích Lương, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm nhìn Bắc Mạc Quân, mở miệng nói.
- " Bắc Mạc Quân, ngươi không thể bảo hộ được nàng cả đời.... "
Mỗ vị vương gia khó hiểu nhíu mày kiếm, không cho là đúng hừ lạnh một tiếng.
- " Tại sao thái tử lại cho là vậy? "
Hắn không bảo hộ được nàng, chẳng nhẽ y có thể ư?
Hàn Vũ mỉm cười yêu nghiệt, chẳng muốn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng.
- " Ngươi chắc hẳn biết sự tồn tại của môn phái thần bí đi? Không giấu gì ngươi, hoàng thất Ám Dạ đã sớm biết sự tồn tại của nó. Mạc Thanh được sự giúp đỡ của môn phái, trận chiến này chắc chắn sẽ không thua. Chiến thắng của Cảnh Lăng bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi, các ngươi tùy thời đều có thể bị diệt, bản thân ngươi cũng sẽ mất mạng. Như vậy, ngươi còn tư cách gì để duy hộ nàng đây? Chi bằng giao nàng cho ta, ta đảm bảo thay ngươi chiếu cố nàng thật tốt! Không để nàng trở thành một góa phụ, phòng không gối chiếc, ha ha.... "
Hàn Vũ cứ nói một tràng mà không hề hay biết những gì hắn nói bất quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776656/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.