Nguyệt Tích Lương nhíu mi, đánh giá hắn từ đầu đến chân một lượt, sau cùng đưa ra kết luận hùng hồn.
- " Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc, ta là một người chung thủy nha. "
Hàn Vũ nhếch miệng cười, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ. Chung thủy ư? Trên thế gian này thật sự có sự chung thủy, sống chết không thay đổi sao?
Đối với dụ hoặc về quyền lực và phú quý, có mấy ai mà không rung động. Mẫu hậu là vậy, người đó cũng là như thế, nàng..... có gì khác biệt sao?
Hắn không tin!
Hàn Vũ điều chỉnh lại tâm tình, làm như bâng quơ nói.
- " Nếu như.... ta nói là nếu như, Bắc Mạc Quân thân bại danh liệt, mất hết những gì đang sở hữu ở hiện tại.... thì nàng sẽ đến với vòng tay của ta sao? "
Lời nói này của hắn không biết là hữu ý hay vô tình mà lọt vào tai của Bắc Mạc Quân, người vừa mới bước chân ra khỏi doanh trướng, có ý định đi tìm Nguyệt Tích Lương để diễn trò ân ái.
Bắc Mạc Quân khựng người lại, híp mắt đầy vẻ nguy hiểm, không khí xung quanh đang có xu thế càng ngày càng lạnh.
Tên Hàn Vũ đáng ghét này, lơ là một chút là lại muốn đào góc tường nhà hắn.
Hắn thân bại danh liệt ư? Không có chuyện đó đâu. Nghĩ cũng đừng nghĩ. Đúng là nằm mộng giữa ban ngày!
Bắc Mạc Quân tức giận thì tức giận, vậy nhưng không biết trong đầu suy tính cái gì mà không lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Ngược lại, thân hình hắn nhoáng lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776655/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.