Kiến Nhất không khỏi sợ hãi than, điều kỳ thú như vậy mà hắn lại không hề hay biết. Thất trách a thất trách!
Bắc Mạc Quân dường như đã sớm cho người đi thám thính dãy núi Ô Nhai, hắn chép miệng, sắc mặt không mấy tốt đẹp nói.
- " Dãy núi Ô Nhai chẳng khác nào là một tấm chắn thiên nhiên của đại quân Mạc Thanh. Thời tiết khắc nghiệt thì không nói, trong đấy chắc chắn còn có mai phục. Binh sĩ Mạc Thanh đã sớm được huấn luyện để thích nghi với băng tuyết, hoạt động ở trong núi Ô Nhai càng thêm linh hoạt, như hổ thêm cánh. Nếu đi vào mà không có sự chuẩn bị, kết cục chỉ có hai. Một là toàn quân bị diệt, hai là chiến thắng một cách thảm thiết, giết hết mai phục nhưng nhân số quân ta không khá khẩm hơn được bao nhiêu. Như vậy, dù có vượt qua được Ô Nhai nhưng cũng không địch lại được đại quân Mạc Thanh phía sau, lại còn " bứt dây động rừng ", lành ít dữ nhiều...... "
Nguyệt Tích Lương nghe đến đầu óc ong ong, nàng đảo mắt một vòng, không nhịn được đập bàn, cắt đứt lời mỗ vị vương gia.
- " Chàng nói nhiều như vậy, đại ý không phải là: muốn chiến thắng Mạc Thanh, phải tìm ra được biện pháp vượt qua mai phục núi Ô Nhai một cách gọn gàng, sạch sẽ, lưu loát, không gây ra tiếng động lớn sao? "
Bắc Mạc Quân thở ra một hơi, sủng nịnh véo má phấn nộn của Nguyệt Tích Lương, làm như thật sự khen.
- " Không hổ là vương phi của bổn vương, thông minh hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776654/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.