Chương trước
Chương sau
Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, cho đến khi mấy nam tử ở bên ngoài tưởng như không còn kiên nhẫn nữa thì cánh cửa nhã gian mới được mở ra.
Cả cơ thể Nguyệt Tích Lương dựa vào người Bắc Mạc Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảng, đôi môi nhìn sưng tấy rõ ràng, hiển nhiên là vừa mới bị chà đạp qua.
Nguyệt Tích Lương vuốt vuốt tóc mai hỗn độn, có chút ngượng ngùng lên tiếng chào hỏi nam tử lạ mặt nào đó.
- " Các hạ chắc hẳn là Lăng Ngạo, thừa tướng trẻ tuổi của Nam Viêm quốc đi? Vừa rồi tiểu nữ có chỗ mạo phạm, đắc tội rồi.... "
Nhắc đến vấn đề này, Nguyệt Tích Lương không khỏi lệ rơi đầy mặt, muốn tìm ngay một cái lỗ mà chui vào.
Nhầm lẫn! Nàng tuyệt đối đã nhầm lẫn!
Bắc Mạc Quân đã kể cho nàng tất cả mọi chuyện, hoàn toàn không như nàng nghĩ.
Nam tử trước mặt có tên là Lăng Ngạo, cũng là một thanh niên nhân tài kiệt xuất trong ngũ quốc, tuổi còn trẻ đã được phong làm nhất phẩm thừa tướng, thành cánh tay phải đắc lực của hoàng đế Tiêu Viêm.
Ngũ quốc phân biệt gồm có Cảnh Lăng, Mạc Thanh, Ly Mẫn, Nam Viêm cùng Ám Dạ. Trong số đó, Nam Viêm là quốc gia điệu thấp nhất, không bao giờ nhúng tay vào việc tranh chấp của các nước khác, chỉ một mực thủ hộ chính mình. Lại thêm địa hình của Nam Viêm được bao quanh bởi núi non trùng điệp, dễ thủ khó công, cho nên đến tận bây giờ vẫn không có ai dám mang binh khiêu chiến. 
Nhưng không chính diện giao phong thì không có nghĩa là không thể ám toán sau lưng.
Giống như Ly Mẫn, hoàng thất Nam Viêm cũng có gian tế của Mạc Thanh cài vào. Không lâu trước đây, mấy vị nguyên lão trong triều của bọn hắn đều đã chết bất đắc kỳ tử. Nam Viêm biết là do Mạc Thanh gây ra, bất quá không có chứng cứ nên đành nhịn một ngụm khí.
Bắc Mạc Quân vô tình biết được thông tin đó, không hề bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, muốn liên minh với Nam Viêm để cho Mạc Thanh một bài học đắt giá.
Thực ra, một mình Cảnh Lăng cũng có thể chống trả được với quân địch. Chẳng qua..... muốn cho bọn chúng tổn thất nặng nề thì phải có thêm sự giúp sức.
Bắc Mạc Quân trực tiếp loại bỏ Ly Mẫn quốc ra khỏi danh sách. Muốn hắn hợp tác với tình địch? Nằm mơ đi! Thà rằng hợp tác với Nam Viêm còn hơn.
Thế là đã có một màn ngày hôm nay đây. Người được hoàng đế Nam Viêm cử đi đàm phán lần này chính là Lăng Ngạo.
Nói đến Lăng Ngạo, vốn trước đây hắn cùng với Bắc Mạc Quân được mệnh dang là Song Tuyệt Đoạn Tụ!
Nói như thế chắc ai cũng hiểu.... đúng vậy, mỗ vị thừa tướng đường đường chính chính làm một đoạn tay áo chi phích, chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân. Hơn nữa, hắn còn là công!
Bàn bạc chính sự ở Tiểu Quan quán là ý của Lăng Ngạo.
Còn Bắc Mạc Quân lên tiếng tham dự đấu giá, căn bản là muốn cho Lăng Ngạo một món quà hữu nghị mà thôi.
Hắn có thể nhìn thấy, Lăng Ngạo là vừa ý tên hoa vương này. Tốn một chút tiền đổi lấy hảo cảm của đồng minh, đáng lắm!
Lăng Ngạo nghi hoặc liếc nhìn Nguyệt Tích Lương, lại trông thấy bàn tay đặt trên eo nàng, hỏi.
- " Ngươi là.....? "
Không đợi Nguyệt Tích Lương mở miệng trả lời, Bắc Mạc Quân đã thay nàng nói ngay, giọng điệu kiêu ngạo, xuân quang phơi phới.
- " Vương phi của bổn vương! "
Lăng Ngạo giật mình tỉnh ngộ, cực kỳ phong độ cười gật đầu với nàng, tỏ vẻ không so đo.
- " Không sao đâu. "
Đoạn, như nhớ đến cái gì, hắn lại quay sang phía Bắc Mạc Quân, không thể tin được trừng mắt.
- " Không phải ngươi định cải tà quy chính thật chứ? "
Nhớ khi xưa, Bắc Mạc Quân nổi tiếng không kém hắn, nghe nói trong phủ nuôi dưỡng rất nhiều mỹ nam thượng đẳng.
Bây giờ người này lại đi thích nữ nhân? Lật mặt cũng quá nhanh đi? Chơi đùa với nam tử không phải là khoái hoạt hơn sao?
Bắc Mạc Quân đen mặt, hếch mũi hừ lạnh.
- " Không đúng, bổn vương đã bao giờ là tà đâu mà phải quy chính. "
Quả nhiên, cái tin đồn hắn tự mình tung ra rất rắc rối. Ài.... biết thế đã không làm.
Lăng Ngạo bĩu môi, kệ hắn.
Lúc này, nam tử " ma ma " của Tiểu Quan quán khom mình đi đến, rụt rè nói với Bắc Mạc Quân.
- " Đại nhân, cái kia..... đêm đầu tiên của hoa vương đã thuộc về ngài rồi. Không biết bao giờ ngài định hưởng dụng? "
Trong khi Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân " tranh đấu " kịch liệt, buổi đấu giá đã thuận lợi hoàn thành.
Đương nhiên là Bắc Mạc Quân thắng. Thử hỏi có ai vượt qua được năm trăm vạn lượng hoàng kim của hắn chứ?
Bắc Mạc Quân không thèm để ý chỉ vào bản mặt Lăng Ngạo, nhàn nhạt nói.
- " Đưa qua cho hắn. "
Xong, mỗ vị vương gia trực tiếp ôm chặt lấy Nguyệt Tích Lương, vận khinh công bay vút đi.
Bảy năm không mặt gặp, hắn và nàng phải ở riêng, hảo hảo bồi dưỡng lại tình cảm mới được.
Kiến Nhất gãi gãi đầu, đành nhận nhiệm vụ viết thư báo tin tốt cho Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên. Lương bảo bảo của bọn họ, cuối cùng cũng trở về rồi!
Đợi mọi người đã tản đi hết, một thân hình cao lớn mới đi ra từ trong nhã gian bên cạnh. Dáng vẻ yêu nghiệt đó không phải là Hàn Vũ thì là ai?
Chỉ thấy hắn không còn cà lơ phất phơ như thường ngày, thay vào đấy khuôn mặt ngưng kết một tầng băng sương. Hàn Vũ liếc về phía phương hướng rời đi của hai người Nguyệt Tích Lương, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt.
Hắn chưa từng thấy nàng có điệu bộ như thế này. Càng có tư vị nữ nhân, ngọt ngào, ôn nhu cùng kiều diễm.
Nàng như vậy, bất giác đánh sâu vào trong lòng hắn từng đợt rung động khó hiểu.
Hắn biết, nàng chỉ như vậy khi đứng trước mặt Bắc Mạc Quân.
Nhưng tại sao? Tại sao lại là tên đó chứ không phải là hắn? Hắn có chỗ nào thua kém chứ?
Không được! Nàng chắc chắn sẽ yêu hắn, hắn phải làm cho nàng yêu hắn.
Bỗng nhiên, có mấy đạo bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau Hàn Vũ giống như là ám vệ đã được huấn luyện qua. Bọn hắn cung kính quỳ xuống dưới chân y, lên tiếng bẩm báo.
- " Thái tử, hoàng hậu lệnh cho ngài mau chóng trở về cung phụng mệnh. Nếu không...... "
Hàn Vũ khẽ cử động thân thể, nghiêng đầu nhìn ám vệ, thản nhiên mở miệng.
- " Nói với mẫu hậu, bản thái tử còn có việc gấp phải giải quyết. "
- " Nhưng mà...... "
- " Ta sẽ tự chịu trách nhiệm. "
Hàn Vũ bỏ lại một câu như vậy rồi lặp tức tung người đuổi theo Nguyệt Tích Lương.
Nữ nhân, nàng đừng hòng chạy trốn khỏi ta. Bằng mọi cách, ta sẽ cột chặt nàng lại bên mình, cho dù phải dùng mưu kế hay vũ lực đi chăng nữa.
........
Nguyệt Tích Lương được Bắc Mạc  Quân mang ra khỏi địa phận của Hắc Thạnh thành, đi đến chỗ doanh trại đại quân Cảnh Lăng.
Đoạn đường cũng không xa lắm, chưa đến nửa ngày đã đến nơi. Từ xa có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hô khí thế cùng binh khí va chạm.
Mấy tiểu binh phòng vệ khi nhận ra người đến là ai thì kinh hoảng tột độ, kịch liệt xoa xoa mắt, nhìn lại.... vẫn là cảnh tượng như vậy.
Trời đất quỷ thần ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao vương gia lại mang về một nữ tử tuyệt sắc, hơn thế nữa còn tiếp xúc thân mật? Sắp có bão hay sao?
Không để ý đến ánh mắt kỳ dị xung quanh, Bắc Mạc Quân nhảy xuống ngựa, ân cần dìu Nguyệt Tích Lương, khoác lên người nàng cái áo choàng dày cộp, miệng cười dịu dàng.
- " Ở đây thời tiết khá lạnh, ngoan ngoãn mặc vào. Cẩn thận dưới chân có hòn đá kìa! "
Vừa nói hắn vừa nhấc chân, cực kỳ vô tình đá bay hòn đá nhỏ xíu bằng ngón tay trước mặt, dường như hòn đá này sẽ làm đau chân Nguyệt Tích Lương vậy.
Các quân lính hỗn độn trong gió, miệng méo xệch.
Vương gia, phong phạm của ngài đâu mất rồi?
Rốt cuộc đây là thần thánh phương nào vậy? Quá trâu bò rồi nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.