Bắc Mạc Quân mang Nguyệt Tích Lương một đường đi vào doanh trại, bọn họ đi qua chỗ nào là chỗ đó lặp tức xuất hiện mấy cái tượng đá hình người, một trận gió lơ đãng thổi qua, hóa thành bột phấn nhẹ nhàng bay đi. Hình ảnh vương gia tay trong tay với một nữ tử còn đáng sợ hơn là mấy chục vạn quân địch bất ngờ tiến công. Vương gia, ngài không có uống lộn thuốc đi? Lại nhìn nhan sắc thượng thừa của Nguyệt Tích Lương, các bạn nhỏ binh lính không khỏi bạo dạn suy đoán. Hôm nay vương gia đi Hắc Thạch thành...... con mẹ nó! không phải là vương gia cường đoạt nữ nhi nhà người ta đấy chứ? Vậy thì tiểu vương phi phải làm thế nào bây giờ? Tiểu vương phi đáng thương, không hề biết phu quân tương lai của mình đã thay lòng đổi dạ.... Vương gia, người không thể bội bạc như thế được a! Ai nấy đều gào thét ở trong lòng, muốn đòi lại công đạo cho tiểu vương phi Nguyệt Tích Lương. Bọn hắn không hề hay biết, cái người tiểu vương phi đó đang đường hoàng lượn lờ trước mặt bọn hắn đây. Bắc Mạc Quân dẫn Nguyệt Tích Lương đến chỗ mà thường ngày bọn hắn vẫn bàn bạc chiến sự. Vén màn trướng lên, không ngờ phát hiện bên trong còn đứng một đám người. Các tướng lĩnh vốn là ở đây đợi Bắc Mạc Quân trở về để thương thảo kế sách kháng địch ngày mai. Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng có người xuất hiện. Tưởng là vương gia nhà mình, mấy vị đại nhân hồ hởi hướng phía cửa ra vào nhìn sang, nhất thời.... Loạt xoạt! Leng keng! Người nào đang cầm binh thư, bản đồ, binh thư cùng bản đồ rơi xuống đất. Kẻ nào đang lau chùi binh khí, binh khí cũng rơi xuống đất nốt. Bọn họ đang nhìn thấy cái gì? Bọn họ nhìn thấy người đi vào là một mỹ nữ mảnh mai tuyệt đẹp, tuổi chỉ tầm mười lăm, mười sáu, đang thời xuân sắc. Mẹ kiếp! Từ bao giờ trong doanh trại lại có nữ tử? Hơn thế nữa lại còn để cho nàng tự do đi lung tung? Không biết đây là chỗ quan trọng, cấm ngoại nhân tự ý xâm nhập hay sao? Đang lúc mấy vị tướng định mở miệng gọi người tới lôi Nguyệt Tích Lương ra ngoài xử lý thì khuôn mặt to chình ình của Bắc Mạc Quân ngó vào. Với độ sủng Nguyệt Tích Lương của hắn, đương nhiên là hắn phải vén mành cho nàng bước vào trước rồi. Bắc Mạc Quân hắng giọng, cực kỳ tự nhiên kéo tay Nguyệt Tích Lương đi về phía ghế chủ vị, ngồi xuống, rót trà đưa cho nàng. Nàng nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa lại cho hắn. Hắn vui sướng nốc nốt chỗ nước trà còn thừa vào bụng, uống xong còn dụ hoặc liếm liếm môi, chỉ vào miệng chén. Ý nói, ta và nàng vừa mới đặt môi chung một chỗ đấy nhé. Có phải là hôn gián tiếp không? Gò má Nguyệt Tích Lương " xoát " một cái đỏ bừng lên, bàn tay lén lút hung hăng cấu vào eo Bắc Mạc Quân. Bại hoại! Tại sao bây giờ nàng mới phát hiện da mặt hắn dày như thế? Không phải bảy năm này hắn chỉ chuyên tâm rèn luyện da mặt đấy chứ? Vô sỉ đến cực hạn! Các tướng lĩnh trợn trừng mắt, há hốc miệng nhìn hai người nào đó biểu diễn ân ái như chốn không người, lời nói lúc trước đã sớm nghẹn ứ lại trong cổ họng. Đùa à? Bây giờ người ngu cũng nhận ra, nữ tử này là do vương gia đích thân mang vào, bọn hắn có quyền đuổi người sao? Câu trả lời chắc chắn là không! Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó xoa xoa tay, ấp úng hỏi Bắc Mạc Quân. - " Vương gia..... cái này..... cô nương này là ai? " Bắc Mạc Quân khó chịu nhíu mày kiếm, tựa hồ đối với xưng hô " cô nương " của hắn không hài lòng cho lắm. Vị tướng kia thực ra rất oan khuất. Hắn không biết thân phận của nàng nên mới hỏi nha. Không gọi nhân gia là cô nương thì gọi là gì mới được? Nguyệt Tích Lương liếc nhìn khắp doanh trướng một lượt, tầm mắt dừng lại ở một góc, chỗ đó đang có người nằm ngủ say sưa đến quên trời quên đất. Nàng phì cười, từ trong lòng Bắc Mạc Quân nhảy xuống, vừa đi đến vị trí bên góc vừa nói. - " Xem ra, bản quận chúa rời đi kinh thành có vài năm, các vị tướng quân đã không còn nhận ra ta nữa rồi..... " Bắc Mạc Quân và nàng còn chưa chính thức bái đường thành thân, đương nhiên trước mặt người ngoài nàng sẽ không tự xưng là vương phi. Đừng quên, nàng còn có một thân phận nữa, Tích Lương quận chúa của phủ Nguyệt vương. Chỉ là người của Nhị vương phủ luôn luôn kêu vương phi, khiến cho cái danh quận chúa này có vẻ mờ nhạt đi rồi. Mấy vị tướng lĩnh nghe nàng nói vậy, ngờ ngợ vắt óc ra suy nghĩ, nhìn nàng thêm kỹ càng hơn. Quận chúa..... Thân mật với vương gia..... Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người sáng rực lên, bừng tỉnh đại ngộ đồng loạt vội ôm quyền với Nguyệt Tích Lương. - " Gặp qua Tích Lương quận chúa! " - " Đã lâu không gặp quận chúa, người càng thêm xinh đẹp khiến mạt tướng không nhận ra. " - " Thất lễ, thất lễ rồi! " Trên yến hội của bảy năm trước, không ít tướng lĩnh ở đây đã được chiêm ngưỡng phong thái của Nguyệt Tích Lương. Lúc đó nàng mới tám tuổi, thi tài nghệ với Thụy Miên công chúa dành phần thắng áp đảo, không những mang danh đệ nhất tài nữ mà còn tranh thủ được cho Cảnh Lăng bảy năm yên bình. Nàng là đại công thần của triều đình, càng là phúc tinh của võ tướng. Với thân phận quận chúa, Nguyệt Tích Lương dĩ nhiên không thể khiến cho các đại nhân này cung kính như vậy. Bất quá, nàng là vương phi chưa qua cửa của Bắc Mạc Quân, sớm một chút lấy lòng là việc tất yếu. Nguyệt Tích Lương cười cười, phẩy tay, thực dí dỏm nói. - " Các vị không đem ta quên mất là tốt rồi. Nếu quên thật, Tích Lương không biết sẽ thương tâm thế nào đâu. " Đoạn, nàng cúi xuống nhìn cái người đang dang tay dang chân thành hình chữ Đại ( 大 ) bất nhã, mọi người nói chuyện to như vậy vẫn không hề tỉnh giấc. Nàng nhếch miệng cười đểu, nhấc nhân đá vào mông hắn thật mạnh, làm hắn lăn ra khỏi nhuyễn tháp, rơi xuống đất. Bịch! Khuôn mặt người nào đó thân mật tiếp xúc với đất mẹ, không muốn tỉnh ngủ cũng không được. Hắn xoa xoa cái mông ngồi dậy, mũi bị đập xuống đỏ ửng, mơ mơ màng màng quát. - " Ai ui! Con mẹ nó! Ai dám đá lão tử vậy? " Có trời mới biết chờ đợi vương gia lâu đến nhường nào, hắn mới không kìm lòng được đặt lưng ngủ một lúc. Giờ đến ngủ cũng không được yên ổn nữa. Tức chết mà! Nguyệt Tích Lương nhướng mày, khoanh tay trước ngực, thầm nghĩ. Ai da, khẩu khí tên này thật không nhỏ nha, ăn phải gan hùm mật gấu hay sao? Nàng ho vài tiếng, không hề khách khí mở miệng. - " Triển Chính Hi, lão nương đã trở về mà ngươi không biết chào đón hay sao? Ngươi muốn ngủ phải không? Lão nương có thể cho ngươi ngủ cả đời, không bao giờ tỉnh dậy được nữa! " Đương nhiên, nàng chỉ là nói đùa mà thôi. Nếu trên đời mà thiếu đi một tên ngốc như hắn thì còn gì là thú vị nữa. Dù gì thì hắn cũng là nạn nhân đầu tiên của Điệp mộng phấn, là tiểu thụ mà nàng dốc sức đưa lên miệng Kiến Nhất đó. Triển Chính Hi nghe thấy giọng điệu thập phần quen thuộc liền tỉnh táo ngay lặp tức. Hắn nhanh chóng ngước mắt lên nhìn người đối diện. Chớp chớp.... lại chớp chớp. Vài giây sau, hắn mất hình tượng bổ nhào về phía trước, ôm chầm lấy chân nàng khóc rống tố cáo. - " Ô ô ô.... vương phi, người cuối cùng cũng quay về rồi! Ta nhớ người chết đi được. Người không biết mấy năm nay bọn ta bị vương gia tra tấn đến thế nào đâu. Vương gia thật không phải là người mà! Chỉ có nữ ma đầu như vương phi mới trị được biến thái vương gia thôi.... " Trong lòng hắn lại tự nhủ, nữ ma đầu với biến thái, đúng là tuyệt phối của tuyệt phối. Trên trán Nguyệt Tích Lương chảy xuống vài đạo hắc tuyến, khóe môi giật giật. Nữ ma đầu? Nàng giống nữ ma đầu ở chỗ nào cơ chứ? Quả thật là nói bừa! Lão nương đây xinh đẹp ngút trời, tài giỏi, thiện lương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở,...... Chỉ là bản tính có hơi vặn vẹo một chút. Gặp một mỹ nam thì ăn đậu hũ, gặp hai mỹ nam thì cố gắng ghép đôi, gặp ba mỹ nam thì tưởng tượng 3P,.... Đầu óc không trong sáng, thích vẽ tranh đồi trụy, truyền bá tư tưởng đen tối, ngầm điều chế xuân dược cùng độc dược chơi đùa. Ngươi không động ta thì thôi, ngươi động ta, ta trả lại gấp mười. Ngươi muốn chết, ta nhất quyết không cho ngươi chết, ngươi muốn sống, ta cho ngươi sống không bằng chết. Người muốn chết toàn thây, được thôi, có Hủ cốt tán, ngươi sẽ được thi cốt vô tồn. Ài.... đừng nghĩ nó ghê rợn, đó chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, hoàn toàn là sở thích cá nhân. Đấy, chỉ có những khuyết điểm nhỏ nhặt ấy thôi, không đáng giá nhắc tới. Nàng đâu phải là nữ ma đầu, đúng không? Có khi là tiểu thiên sứ hạ phàm ấy chứ.... Trong lúc Nguyệt Tích Lương không ngừng tự tẩy trắng cho chính mình thì Bắc Mạc Quân đã như một trận gió lao tới, đá bay Triển Chính Hi như đá hòn đá nhỏ xíu cản đường nào đó, ôm chặt nàng, âm trầm nói. - " Không được phép động tay động chân. Có cần bổn vương cho ngươi và Kiến Nhất mười ngày nghỉ ngơi khoái hoạt không, hửm? " Triển Chính Hi nuốt một ngụm nước miếng, thức thời trốn vào hàng ngũ các vị trướng lĩnh, liên tục xua tay cười hề hề. - " Không.... không cần! Thuộc hạ còn phải dốc sức chiến đấu vì Cảnh Lăng, làm sao dám nghỉ ngơi, hắc hắc.... " Thật là nguy hiểm mà. Nếu ở với Kiến Nhất mười ngày, cúc hoa của hắn chắc bị tên cuồng *** đó làm cho nở tung tóe mất. Hắn mới không muốn như thế đâu! Đi lại khó khăn như thể bị mắc bệnh trĩ ấy, thực xấu hổ.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]