Sáng sớm ngày hôm sau, ba người Nguyệt Tích Lương bỏ tiền ra mua ba con tuấn mã và một tấm bản đồ. Cứ đi bộ mãi thì không biết bao giờ mới đến nơi.
Rời khỏi thành trấn nhỏ, bọn họ trực tiếp hướng đường lớn mà phi như bay. Theo tính toán của Nguyệt Tích Lương, với tốc độ như hiện tại, chỉ cần năm ngày nữa là đến được biên cương.
Một hôm này, bọn họ đi ngang qua một hẻm núi hẻo lánh, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đao kiếm va chạm. Nguyệt Tích Lương đưa mắt nhìn Kình Hạo và Y Y ra hiệu, ba người cùng cẩn trọng thúc ngựa chậm rãi đi qua.
Hóa ra là một toán hắc y nhân đang chiến đấu với một gã nam tử phi thường tuấn mỹ. Nam tử này mặc một thân y bào hoa lệ, vạt áo trước ngực không biết là hữu ý hay vô tình mà nới rộng ra, hiển lộ khoảng ngực trắng nõn. Tóc đen rối bù xõa tung trên vai, thân thể hắn đã có vài ba đạo vết thương, chật vật không thôi.
Nhận thấy có người đến gần, con mắt hẹp dài của nam tử ánh lên tia sáng hi vọng, nhìn về phía Nguyệt Tích Lương cầu cứu.
Nếu là bình thường, gặp phải mỹ nam hiếm có như vậy, đương nhiên là Nguyệt Tích Lương sẽ thương hương tiếc ngọc mà ra tay tương trợ. Nhưng mà tình huống này.....
Nguyệt Tích Lương nhàn nhạt liếc nam tử một cái, sau lại điềm nhiên tảng lờ ánh mắt như tiểu cẩu kia, dẫn đầu đi vòng qua cuộc chiến.
Ý tứ không cần nói cũng biết. Chuyện không liên quan, không quản!
Ách?
Người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776643/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.