- " Ây da, ta còn nghe nói Nhị vương gia Bắc Mạc Quân đó là đoạn tay áo chi phích nha. "
- " Thật không vậy? Thế thì quá kinh tởm đi? Làm nam tử bình thường thì không muốn... "
- " Không biết hắn ta là người nằm trên hay nằm dưới nữa. Thử tưởng tượng cảnh hắn ta hầu hạ dưới thân của người khác xem... ha ha ha, không còn gì có thể ti tiện hơn thế! "
Cuộc nói chuyện của đám người càng ngày càng có chiều hướng nhục mạ Bắc Mạc Quân.
Nguyệt Tích Lương sa sầm mặt mày, đáy mắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Bàn tay nàng bỗng chốc dùng sức....
Rắc!
Đôi đũa trúc đáng thương trực tiếp bị bẻ gãy làm đôi.
Y Y và Kình Hạo phùng mồm nhai đồ ăn, khó hiểu nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại vô cớ tức giận như vậy. Không lẽ là vì cái người tên Bắc Mạc Quân kia?
Nguyệt Tích Lương lấy lại bình tĩnh, từ tốn lấy khăn tay lau miệng, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên bàn ăn phía bên cạnh.
Mấy hán tử xấu xí ngẩng mặt lên liền bị một vầng sáng thần thánh đập vào mắt. Nguyệt Tích Lương nhoẻn miệng cười dịu dàng, nhất thời cảnh tượng xung quanh trở bên lu mờ, trăm hoa đua nở.
- " Gặp qua các vị đại ca. "
Thình thịch.
Đám người giống đực đỏ bừng mặt, bối rối nhe hàm răng vàng khè, xoa xoa tay, kinh hỉ nói.
- " Hắc hắc, tiểu mỹ nhân có chuyện gì không? "
Bọn hắn không ngờ mỹ nhân này lại chủ động bắt chuyện với bọn hắn nha. Cái này tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776642/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.