Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu Nhiên là Thánh nữ Vu tộc, xinh đẹp, mạnh mẽ, thân phận cao quý, xuất thân hiển hách, là ước mơ mà bao nhiêu nam tử hằng với tới.
Đúng. Đó là những gì mà tộc nhân nghĩ về nàng, luôn có cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Nhưng, mấy ai được biết đến nỗi khổ tâm của nàng? Không được quyền quyết định cuộc đời của mình, không được chống đối tộc trưởng, phải hi sinh vì bộ tộc,..... Chung quy, nàng chỉ là một con rối, không hơn.
Năm nàng mười sáu tuổi, nàng gặp Lãnh Phong - Lãnh thiếu môn chủ của môn phái. Với địa vị lúc đó của nàng, nàng chưa được phép biết môn phái đó tên là gì. Chỉ biết được rằng, sự sống còn của Vu tộc phụ thuộc vào môn phái. Hay nói cách khác, Vu tộc chẳng khác nào một con cẩu, thường xuyên quỳ xuống nịnh bợ, liếm chân môn phái.
Lăng Tiêu Nhiên không thích điều đó cho nên theo bản năng, nàng cũng bài xích Lãnh Phong. Mặc dù hắn có tướng mạo không tệ, luôn luôn tỏ vẻ nho nhã, lễ độ. Nhưng nàng vẫn có cảm giác, tất cả những điều đó chỉ là ngụy tạo mà thôi.
Lăng Tiêu Nhiên thật không ngờ, tên Lãnh Phong ngụy quân tử đó lại dám cầu thân với tộc trưởng, hắn muốn cưới nàng làm chính thê. Với tính tình của tộc trưởng, chắc chắn là ngài đồng ý.
Nhưng nàng không muốn. Tại sao nàng lại phải thành thân với người mình không yêu? Dù có chết, nàng cũng không thành thân với Lãnh Phong.
Phụ mẫu vì ủng hộ nàng, đã bị tộc trưởng cùng các vị trưởng lão âm thầm giết chết. Lúc nàng biết chuyện, trong căn nhà nhỏ chỉ toàn là máu, đến cả thi thể cũng đã bị vứt cho dã thú cắn xé.
Lăng Tiêu Nhiên nổi điên, một mình cầm kiếm xông vào nghị sự đường đòi công đạo. Bất quá, hai tay không thể đấu được với nhiều tay. Nàng bị giam cầm, chờ ngày tên khốn kia mang kiệu đến rước nàng đi.
Lăng Tiêu Nhiên hối hận rồi. Nàng hối hận vì đã sinh ra trong một bộ tộc tàn nhẫn như vậy. Nàng thất vọng, đau khổ đến cùng cực. Cuối cùng, nàng chọn cách bỏ trốn, bỏ trốn khỏi mối hôn sự tai ương này.
Lăng Tiêu Nhiên tự làm mình bị thương, giả chết. Tộc trưởng quả nhiên không hề nghi ngờ, chỉ phân phó người hầu chôn cất nàng trong mộ địa Vu tộc. Đến cả đám tang cũng tiếc làm cho nàng.
Nàng nằm trong cỗ quan tài mấy canh giờ, cho đến khi chắc chắn bên ngoài đã không còn người, nàng phá quan tài thoát ra ngoài. Nàng mỉm cười thê lương, nhấc chân rời khỏi quê hương thân thương của mình, phiêu bạt giang hồ.
Từ đó trở đi, Vu tộc đã không còn tồn tại một nữ nhân tên Lăng Tiêu Nhiên nữa.
Ngược lại, trên giang hồ bỗng dưng xuất hiện một sát thủ vô danh kinh tài tuyệt diễm. Chỉ cần có bạc, đối tượng không phải là người già, trẻ em, người hiền lành, nhiệm vụ sẽ trăm phần trăm được hoàn thành.
Hai năm sau, Lăng Tiêu Nhiên đã mười tám tuổi, cũng hành tẩu trong giang hồ tròn hai năm. Lúc đó, nàng xui xẻo gặp được Nguyệt Kinh Thiên, trượng phu của nàng bây giờ.
Được rồi, câu chuyện tình yêu cổ tích giữa hai người là như thế này, xin được mạn phép kể từ đây.
.............
Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên gặp gỡ lần đầu ở bên trong thanh lâu.
Đúng vậy, các bạn không có nhầm, chính xác là thanh lâu.
Chỉ là mục đích của hai người thì hoàn toàn khác nhau.
Nguyệt Kinh Thiên là bị tên bằng hữu huynh không ra huynh, đệ không ra đệ Bắc Mạc Trì dẫn đến. Lúc đó, hắn vẫn chưa biết Bắc Mạc Trì là tân hoàng đế, chỉ là ngẫu nhiên cứu y một mạng bên đường, từ đó kết bái huynh đệ.
Lí do Bắc Mạc Trì dẫn Nguyệt Kinh Thiên tới đây rất đơn giản. Hắn muốn vị bằng hữu ngây thơ này được khai trai!
Nói ra cũng thật không biết xấu hổ, tên Nguyệt Kinh Thiên này nhìn thì anh tuấn bất phàm, võ công cao cường,.... vậy mà hơn hai mươi tuổi vẫn chưa bao giờ được nếm thử mùi vị nữ nhân.
Rốt cuộc hắn có phải là nam nhân không vậy? Bắc Mạc Trì thực sự nảy sinh lòng nghi ngờ.
Còn Lăng Tiêu Nhiên, nàng đến thanh lâu để ám sát một vị quan tham ô của triều đình.
Vì đây là thanh lâu, nên nàng đã cố ý mặc nam trang, thoạt nhìn thật giống như một thư sinh nho nhã, yếu đuối.
Ai nha, nhưng người tính không bằng trời tính, nhiệm vụ đã hoàn thành mà nàng vẫn không thể rời khỏi thanh lâu.
Ai bảo dáng vẻ cải trang của nàng thực tốt, trong hàng ngũ nam nhân cũng là hạc lạc giữa bầy gà. Nhất thời bị các cô nương quấn lấy không rời, nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi.
Lăng Tiêu Nhiên khổ sở đến nỗi lệ rơi đầy mặt.
Con mẹ nó! Nàng là nữ nhân, không phải nam nhân. Làm sao để mà đối phó với đám nữ tử thanh lâu này đây. Chân tay Lăng Tiêu Nhiên cuống cuồng cả lên.
Cùng một cảnh ngộ với nàng, không phải ai khác, chính là Nguyệt Kinh Thiên.
Nguyệt Kinh Thiên là nam tử trong sạch chính hiệu, lần đầu tiên thấy nữ tử ăn mặc hở hang dịch lại gần thì mặt đỏ tai hồng. Lóng nga lóng ngóng không biết phải làm gì.
Theo bản năng, hắn muốn cầu cứu Bắc Mạc Trì. Nhưng tên vô lương tâm nào đó đã phất tay áo bỏ đi uống rượu từ bao giờ.
Nguyệt Kinh Thiên há miệng thở dốc, tức giận công tâm, vận nội lực đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa phân. Bởi vì nếu hắn nhúc nhích, sẽ vô tình đụng chạm vào các nàng, như vậy là thất lễ a.
- " Công tử ~ tối nay ở đây với thiếp nha. "
Lăng Tiêu Nhiên: " ........ "
- " Công tử ~ người ngượng ngùng cái gì? Sờ vào đây này. "
Nguyệt Kinh Thiên: " ........ "
- " Công tử ~ ...... "
- " Công tử ~ ...... "
Lăng Tiêu Nhiên nghe đến ong cả tai, đầu óc quay cuồng. Nữ nhân.... đúng là phiền!
Ai đó đã quên, chính mình cũng là nữ nhân a....
Nàng khẽ đảo mắt một cái, liền nhìn thấy Nguyệt Kinh Thiên ở bên cạnh. Đáy mắt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên lóe lên ánh sáng tinh ranh.
Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã phi thân về phía hắn, với tay kéo lấy cổ áo hắn, cười rạng rỡ.
- " Huynh đệ, cho bổn đại gia mượn nụ hôn. "
Nói đoạn, thực sự áp đôi môi mềm mại của mình vào đôi môi lạnh lẽo của đối phương, hung hăng liếm mút.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.