Mọi người bỗng chốc bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy lam y mỹ nhân này cũng quá tham ăn đi? Bảo sao ngực nàng lại to quá cỡ như vậy, hóa ra là giấu bánh bao. Kiến Nhất đỡ được cửa ải khó khăn, lặp tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, càng thêm ra sức cắn bánh bao. Mẹ nó! Tại ngươi mà suýt chút nữa lão tử bị lộ. Triển Chính Hi co rút khóe miệng, định lên tiếng ngăn cản hắn thì đã muộn. Rất nhanh, Kiến Nhất đã nốc hết cái bánh bao đáng thương vào bụng. Triển Chính Hi nuốt nước miếng, có phần chột dạ quay đầu đi chỗ khác. Kiến Nhất, cái bánh bao đó không thể ăn đâu nha. Ngươi không nghĩ đến sao, cả ngày hôm nay chạy ngược chạy xuôi, cơ thể ngươi đã sớm hôi rình, bánh bao lại đặt ở chỗ mẫn cảm như vậy, đương nhiên là thấm đẫm mồ hôi của ngươi rồi. Còn nữa, bởi vì kinh phí eo hẹp, khi mua bánh bao, ta đã...... mua bánh bao ế lâu ngày của cửa hàng. Nghe nói bánh bao này làm từ bảy ngày trước đó..... Triển Chính Hi nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là không nên nói sự thật cho Kiến Nhất biết. Ừ.... người không biết thì sẽ không thương tâm. Cứ để cho hắn vui vẻ bị Tào Tháo rượt mà không biết nguyên do đi. Qua sự việc cái bánh bao, đàn sáo lại lần nữa được tấu lên. Năm người không còn cách nào khác, tiếp tục hăng say múa điệu múa của riêng mình. Quan lại đại thần sa sầm mặt mày, than ngắn thở dài, không dám nhìn bọn hắn thêm nữa, chuyên tâm uống rượu, trò chuyện. Mấy vũ cơ trước mặt, đẹp thì đẹp thật nhưng bàn về vũ đạo thì quả là không dám khen tặng. Rốt cuộc là ai? Là ai đã tiếp cho các nàng can đảm để đi làm cái nghề vũ cơ này? Người đó cũng quá không có mắt nhìn rồi! Ngược lại với giống đực thất vọng não nề, sự cố vừa rồi đã thu hút sự chú ý của hai nữ tử. Thứ nhất là Thụy Miên công chúa vừa mới về đến Mạc Thanh. Nàng híp mắt đánh giá vũ cơ ở giữa đài, cứ có cảm giác quái dị. Trong năm người, có hai người nàng thấy quen quen, như đã gặp ở đâu đó. Về việc giống người nào, Thụy Miên công chúa nghĩ mãi vẫn không ra. Nàng vạn vạn lần không ngờ rằng, Nhị vương gia Cảnh Lăng mà nàng hằng ái mộ lại đi hạ thấp thân phận, nguyện ý đóng giả làm nữ tử để thâm nhập vào hoàng cung Mạc Thanh. Nếu biết, chắc chắn hình tượng Bắc Mạc Quân trong lòng nàng sẽ ầm ầm sụp đổ. Về người thứ hai ở đây, không ai khác chính là Nguyệt vương phi Lăng Tiêu Nhiên. Nhưng Lăng Tiêu Nhiên không mù mờ, ngu ngốc như Thụy Miên. Nàng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra trượng phu và nữ nhi của mình. Không những thế, nàng cũng có thể nhận ra Bắc Mạc Quân cùng hai vị thị vệ đại danh đỉnh đỉnh. Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Tiêu Nhiên giờ đây đặc sắc bội phần. Mới đầu là ngỡ ngàng, sau đó là kinh hỉ, cuối cùng là dở khóc dở cười. Thôi được rồi, nàng thừa nhận, nàng đang có xúc động muốn cười thật to. Bộ dáng này của mấy nam nhân cũng quá gây hài đi. Tại sao trước đây nàng không nhận ra, trượng phu nhà mình cũng có tố chất làm vũ cơ như vậy? Nhìn điệu múa sóng này xem, thực dẻo! Còn nữa, lông chân của hắn biến đi đâu mất rồi? Chân này..... chậc chậc.... khá trắng đấy. Lăng Tiêu Nhiên trong lòng vừa buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp, rung động. Không nghĩ đến, hắn và Lương bảo bảo thực sự đến đây cứu nàng. Cuộc đời này, được gả cho hắn, nàng không hối hận. Nguyệt Tích Lương đang múa vẫn không quên lén lút nhìn sang phía mẫu thân đại nhân. Vừa liếc mắt một cái, tầm mắt của hai người liền chạm nhau trong không trung. Nguyệt Tích Lương vui mừng cười toe toét, biết là mẫu thân đã nhận ra bọn họ. Đã đến lúc thực hiện kế hoạch rồi. Nàng hướng Lăng Tiêu Nhiên tinh nghịch nháy mắt vài cái. Mỗ vị mẫu thân lặp tức bật cười, thầm mắng: tiểu quỷ! Nhưng vì Tường trưởng lão còn ở bên cạnh, nàng liền thu liễm ý cười lại, cố ý không để cho hắn nhận ra manh mối. Mắt thấy tiết mục biểu diễn sắp sửa kết thúc, Nguyệt Tích Lương liền từng chút, từng chút một lướt đến chỗ của Lăng Tiêu Nhiên đang ngồi. Bỗng nhiên, nàng mạnh mẽ xoay người một cái..... Cạch! Dường như là vô tình, nàng va phải bình rượu trên bàn. Theo quán tính, bình rượu đổ nghiêng xuống, " rào " một tiếng, dội hết lên y phục của Lăng Tiêu Nhiên. - " A! " Nguyệt vương phi nào đó cực kỳ phối hợp hết toáng lên, đứng bật dậy. Y phục đã ướt nhẹp một mảng lớn. Nguyệt Tích Lương làm như sợ hãi quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, nói. - " Là tiểu nhân sơ ý. Phu nhân tha mạng! Phu nhân tha mạng! " Bắc Mạc Quân nhìn biến cố xảy ra, nhếch miệng cười giảo hoạt. Diễn xuất thật khá! Động tĩnh ở bên này quá lớn, làm cho mấy vị quan viên ngồi gần đó cũng tò mò nhìn sang. Thấy không phải là việc gì trọng đại, bọn hắn lắc đầu, quay về tiếp tục nói chuyện phiếm, không để tâm đến nữa. Tường trưởng lão buông chén rượu, khó chịu nhíu mày, quát lớn. - " Nha đầu thối to gan! Người đâu? Kéo ra ngoài, loạn côn đánh chết! " Thánh nữ vốn có thân phận cao quý trong Vu tộc, với lại, tính tình tộc nhân Vu tộc thường tàn bạo, độc ác, không nói lí lẽ. Nếu mà là nô bộc khác, làm ra sự việc như vậy, loạn côn đánh chết cũng là điều bình thường. Nhưng Lăng Tiêu Nhiên không giống với bọn họ, hơn nữa, người trước mắt này còn là nữ nhi của nàng, sao nàng có thể để cho chuyện đó xảy ra được. Lăng Tiêu Nhiên khoát tay, không mặn không nhạt lên tiếng. - " Không sao. Tha cho nàng đi, chỉ là làm đổ một bình rượu mà thôi... " Tường trưởng lão nhăn mặt, nhưng cũng không nói gì. Người trong cuộc đã không tính toán, hắn lằng nhằng vô ích. Chỉ thấy Lăng Tiêu Nhiên đúng là lòng dạ đàn bà, quá thiện lương. Nguyệt Tích Lương được đại xá, vui sướng nói cảm ơn, thanh âm còn run nhè nhẹ. - " Tạ ơn phu nhân! " Đoạn, nàng nhanh chóng cúi đầu chạy về bên mấy người Bắc Mạc Quân vẫn còn đang múa. Điệu bộ đó, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Ở một góc không ai để ý, Nguyệt Tích Lương dơ hai ngón tay lên, tạo thành hình chữ V đối với đồng bọn. Nguyệt Kinh Thiên hài lòng gật đầu. Quả không hổ danh là nữ nhi của ta, giỏi lắm! Lăng Tiêu Nhiên kéo kéo y phục ướt đẫm, nhấc chân rời khỏi chỗ ngồi, muốn ra bên ngoài đại điện. Tường trưởng lão tinh ý phát hiện, đưa tay cản lại. - " Thánh nữ muốn đi đâu? " Nàng nhíu mày, có chút hờn giận, khinh miệt mở miệng. - " Sao nào? Đến đi thay y phục cũng không có ta đi? " Hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi, phát hiện y phục trước ngực cũng đã bị ướt, loáng thoáng có thể thấy được cảnh xuân vô hạn. Như thế có vẻ không được tốt cho lắm. Dù sao thì nàng cũng sắp thành nữ nhân của Lãnh thiếu môn chủ. Hít sâu một hơi, cuối cùng Tường trưởng lão phải chịu thỏa hiệp, cho phép nàng đi thay đồ. Trước đó còn không quên phái Lục La và hai gã cao thủ trong tộc đi theo giám sát. Lăng Tiêu Nhiên lạnh lùng hất tóc, thản nhiên nhìn lướt qua đám " vũ cơ " nào đó rồi bước nhanh ra ngoài. Nàng đi được một lúc thì màn biểu diễn của năm người cũng đã kết thúc. Bọn họ không hề chậm trễ lặp tức lui ra ngoài với tốc độ sét đánh trước con mắt lưu luyến, đầy dục vọng của giống đực. Sầm! Cửa đại điện đóng lại. Bọn người Nguyệt Tích Lương nhìn nhau, cười lên một tiếng. Mưu kế hoàn thành! - " Ở đây có ký hiệu của Tiêu Nhiên để lại! " Nguyệt Kinh Thiên chỉ vào mảnh vải nho nhỏ rơi ở dưới đất, nói. Đây chính là vải trên y phục của nàng. Hắn không có nhận sai. Lăng Tiêu Nhiên rất thông minh, còn không quên để lại ký hiệu chỉ đường cho bọn hắn. Mấy người vui vẻ lần theo ký hiệu mà đi đến một căn phòng ở hướng đông nam. Nếu không nhầm, Lăng Tiêu Nhiên đang thay y phục ở trong đó, bên ngoài còn có hai tên cao thủ đang đứng sừng sững. Bắc Mạc Quân ra dấu, Nguyệt Tích Lương không nói hai lời liền vung tay lên. Độc phấn vô sắc, vô vị hòa vào trong không khí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]