Chương trước
Chương sau
Thôi xong! Thôi xong! Làm thế nào bây giờ?
Triển Chính Hi run như cầy sấy túm lấy vạt áo Kiến Nhất, lo lắng không thôi. Lão tử có thể vào Nam ra Bắc, lên chiến trường, xuống phòng bếp,.... nhưng tuyệt không thể thượng vũ đài.
Bảo hắn múa kiếm thì còn được, chứ nhảy múa như nữ nhân? Hắn nghĩ còn không dám nghĩ đến!
Kiến Nhất cảm thấy sự ỷ lại của người nào đó, khuôn mặt đang ngưng trọng lặp tức cười thành một đóa hoa cúc. Hắn quay sang, ban cho Triển Chính Hi một đạo ánh mắt sáng lạn, trấn định.
Yên tâm! Có lão công ngươi ở đây. Lão công ngươi không gì không làm được. Lát nữa chỉ cần làm theo ta thôi!
Triển Chính Hi hoài nghi nhìn Kiến Nhất, căn bản không có tin vào năng lực của hắn. Ngươi..... có được không?
Kiến Nhất vểnh mũi lên tận trời, hào hùng vỗ ngực. Bản đại gia là toàn năng!
Được rồi, được rồi, tin ngươi một lần....
Triển Chính Hi lệ rơi đầy mặt, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần lên đoạn đầu đài. Vương gia nói rồi, sau chuyện này, hắn sẽ được tăng lương. Vì tiền lương, lão tử liều mạng!
Nguyệt Kinh Thiên sau khi vào đại điện, việc đầu tiên chính là tìm kiếm thân ảnh của Lăng Tiêu Nhiên. Không phụ sự mong đợi của hắn, nàng quả nhiên ở đây, hơn thế nữa lại còn ngồi ở hàng ghế đầu.
Tim Nguyệt Kinh Thiên đập thình thịch, tâm tình sung sướng khó kìm chế. Lâu không gặp, nương tử hắn vẫn đẹp như ngày nào!
Nhưng mà Lăng Tiêu Nhiên có vẻ rất ủ rũ, từ nãy tới giờ không ngẩng mặt lên lấy một lần. Cũng không hề ngờ rằng phu quân mình đang ở ngay trước mắt.
Nguyệt Kinh Thiên ra sức đối với nàng phóng điện, ánh mắt như muốn đục thủng một lỗ trên cơ thể nàng.
Bất hạnh thay, hắn còn chưa kịp đả động đến Lăng Tiêu Nhiên thì đã thu hút sự chú ý của Tường trưởng lão ngồi bên cạnh.
Nhận thấy Tường trưởng lão nghi ngờ liếc mình, Nguyệt Kinh Thiên liền cả kinh, thay đổi một trăm tám mươi độ, hướng lão già đó ném vài cái mị nhãn.
Xương cốt toàn thân Tường trưởng lão nhũn cả ra, vuốt vuốt râu đắc ý. Quả nhiên, hắn vẫn có sức cuốn hút mãnh liệt. Nhớ ngày xưa ấy à, hắn còn là mỹ nam tử bậc nhất Vu tộc đó. Mặc dù bây giờ đã có tuổi, nhưng khí chất thì không thể thay đổi được nha, nữ nhân theo hàng đống.
Tường trưởng lão nghĩ nghĩ, âm thầm ra quyết định. Hắn sẽ thu tử y mỹ nữ này làm tiểu thiếp thứ tám mươi sáu của hắn, mang về tộc hảo hảo sủng ái.
Nếu Nguyệt Kinh Thiên mà biết được ý định của Tường trưởng lão lúc này, chắc chắn sẽ đánh  hắn răng rơi đầy đất.
Muốn thu lão tử làm tiểu thiếp? Con mẹ nó ngươi cũng xứng? Đừng nói đến ta là nam tử, lão già sắp xuống lỗ ngươi có " lên " được hay không là cả một vấn đề! Hừ hừ....
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân hiển nhiên cũng đã nhìn thấy Lăng Tiêu Nhiên, đáy mắt lóe sáng. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, lặp tức trong đầu đã vạch ra một bản kế hoạch. Mặc dù có phần nguy hiểm, nhưng đáng để thử một phen.
Đôi lúc, bọn họ chính là tâm linh tương thông như vậy....
Trong Kim Loan điện, tầm mắt của giống đực hầu như đều tập trung trên người của bốn vị vũ cơ. Bốn người, mỗi người một vẻ, nhưng đều xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn kìa, ngực bự.
Nhìn kìa, mông cong.
Nhìn kìa, chân dài..... mặc dù hơi quá cỡ một chút.
Quan lại đại thần nhìn đến nước miếng chảy ròng ròng, chỉ hận không thể trực tiếp đè các nàng ra đại chiến ba trăm hiệp. Ngay cả hoàng đế Mạc Thanh cũng nhoài người ra, liếm liếm khóe môi thèm muốn.
Bốn người bị nhìn đến da gà da vịt nổi hết cả lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, như thể sắp sửa phá tan tầng y phục mỏng manh.
Thật may, bọn hắn chỉ để lộ phần chân, nửa thân trên vẫn bao chặt chẽ. Nếu không..... cơ bắp đã sớm hiển lộ rồi. 
Thôi được, Nguyệt Tích Lương - người được coi là nữ tử chính thống đã hoàn toàn bị bỏ ra ngoài rìa, trở thành một người vô hình. Khuôn mặt nàng đen sì sì, chỉ muốn lật bàn chửi người, tự an ủi chính mình.
Chẳng qua là nàng đã cải trang mà thôi. Đúng vậy, bây giờ nàng rất xấu, rất rất xấu.....
Vẻ đẹp thực sự của nàng có thể miểu sát bọn hắn nha! Người nào đó hung hăng tự luyến.
Hoa Thế Thần yên vị một góc, thấy đồng bọn thình lình xuất hiện thì ro rút khóe miệng. Các ngươi đi tìm người, sao lại tìm đến tận Kim Loan điện?
Các ngươi muốn chết hay sao? Ta bảo các ngươi đóng giả vũ cơ chứ có bảo các ngươi thật sự làm vũ cơ đâu.....
Một lúc sau, hắn bất lực thở dài, chỉ còn cách ngẩng đầu lên ngắm xà nhà.
Ta không nhìn thấy gì..... Ta không nhìn thấy...... Không nhìn thấy......
Hoàng đế Mạc Thanh - Thụy Hạo khẽ phẩy long bào, cao giọng nói.
- " Nhạc lên. "
Nếu hắn còn không ra lệnh, nhạc công sẽ ngắm nhìn các nàng cả ngày mất.
Nhạc công nhận được sự chỉ thị của hoàng thượng, bừng tỉnh khỏi cơn mê mãn, bắt đầu tấu nhạc.
Tiếng nhạc réo rắt, uyển chuyển vang lên, hòa vào trong không khí cả đại điện. Mọi người đều chờ mong nhìn vũ cơ, người đẹp như thế này, múa cũng không đến nỗi nào đi?
Trước con mắt lấp lánh của mọi người, biệt đội giải cứu Lăng Tiêu Nhiên động.
Trước hết là Kiến Nhất và Triển Chính Hi. Hai người như hòa làm một thể, động tác giống nhau như đúc.
Kiến Nhất đánh mông, Triển Chính Hi cũng đánh mông.
Ta đánh trái, đánh trái. Ta đánh phải, đánh phải.
Cái eo gấu lắc lắc, cái đầu quay quay, ta múa hăng say.
Tựa hồ bọn hắn chỉ biết mỗi một động tác này, hay nói đúng hơn là Kiến Nhất chỉ biết mỗi động tác này, cứ lặp đi lặp lại liên tục.
Lắc lắc lắc, đánh đánh đánh, lắc đánh lắc đánh.....
Hai người càng lắc càng nghiền, càng lắc càng cảm thấy hành động này thâm sâu, giải tỏa tinh thần căng thẳng.
Hai quả mông độn như là hai đồng hồ quả lắc, lắc đến nỗi mọi người hoa mắt chóng mặt, lắc đến nỗi trông gà hóa quốc, nhìn cái gì cũng thấy thành mông.
Thôi miên. Đây chính là điệu múa thôi miên trong truyền thuyết!
Lại nhìn sang Nguyệt Kinh Thiên, không nhìn thì còn đỡ, vừa nhìn liền cảm thấy thế giới quay cuồng.
Hắn cũng đâu có biết múa là gì, nhìn hai người kia lắc mông vui vẻ như vậy, hắn cũng lắc. Nhưng hắn quyết tâm phải giỏi hơn hai tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó.
Hắn hóa lắc thành muốn éo, cơ thể mềm dẻo đến kỳ lạ, tạo thành một hình thù lượn sóng kỳ quái.
Sóng sau nối tiếp sóng trước, liên miên không dứt.....
Bắc Mạc Quân có vẻ nhìn được nhất. Thực ra thì hắn không múa, chỉ rung động với tần suất rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu không để ý kĩ thì không thấy hắn đang động đậy.
Hắn không múa, ngược lại vận nội lực để cho y phục bay lên phấp phới, múa thay cho hắn.
Được rồi.... y phục múa thì cũng là múa. Nhìn đẹp là được.
Về phía Nguyệt Tích Lương, không may làm sao, đời trước nàng học đủ các loại nhảy múa, chỉ riêng múa kiểu cổ đại là chưa kịp học đến.
Không còn cách nào khác, mỗi loại nàng đều nhảy một lần. Từ latin, tango, hip hop, locking, popping, ba lê,....
Thoạt nhìn phong phú, đa dạng như là làm tạp kĩ. Mọi người trợn mắt, há hốc mồm, không biết đây là loại công phu gì mà huyền diệu như vậy.
Hoa Thế Thần nhìn đến mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Xấu hổ tưởng như muốn độn thổ chui xuống đất.
Hắn tuyệt đối không quen mấy người này!
Năm người vẫn đang đắm chìm vào điệu múa của riêng mình, không hề để ý đến thần sắc quái dị của mọi người.
Bỗng nhiên.....
Bộp!
Một tiếng vang thanh thúy vang lên từ chỗ đứng của Kiến Nhất. Hắn đột nhiên đứng hình mất vài giây, thấy một bên ngực của mình nhẹ bẫng đến lạ.
Máy móc cúi đầu xuống nhìn.... dưới chân hắn đang lăn lông lốc một cái bánh bao tròn vo.
- " ....... "
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, tiếng nhạc không biết từ lúc nào đã dừng hẳn.
Kiến Nhất điềm tĩnh nhìn bánh bao rơi dưới đất, nhặt lên phủi phủi, cắn một miếng thật lớn, vừa nhai vừa e lệ nói.
- " Giấu đồ ăn trên người thật là không sáng suốt nha ~ "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.