Lời nói Nguyệt Tích Lương vừa rơi xuống, tâm thần tất cả mọi người đều chấn động.
Phệ tâm cổ là cái gì? Hầu như chưa có ai từng nghe qua. Đến cả Hiên Viên Dật cũng lơ mơ không rõ.
- " A!? "
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hãi vang lên, mang theo vẻ ngờ vực, không chắc chắn.
Hiên Viên Dật quay đầu nhìn lão ngự y già nua đang quỳ bên cạnh hắn, mở miệng.
- " Triệu lão, ngươi biết được gì sao? "
Triệu lão là ngự y có y thuật giỏi nhất, cũng là người có kiến thức uyên bác nhất ngự y viện. Nếu ông đã kêu lên như vậy, chắc chắn có biết Phệ tâm cổ.
Chẳng qua, vẻ mặt thất hồn lạc phách đó của ông là sao cơ chứ?
Triệu Khải Minh nuốt một ngụm nước bọt, chòm râu bên mép khẽ run rẩy.
- " Phệ tâm cổ, là loại cổ trùng đã tuyệt tích từ lâu, dùng mẫu cổ để điều khiển tử cổ. Ý nghĩa như tên, cổ trùng nằm trong tim người bị hạ cổ, cứ cách một đoạn thời gian, theo chỉ thị của mẫu cổ, tim sẽ đau đớn khó nhịn... Đến cuối cùng, nổ tim mà chết!... "
Nói đến đây, Triệu lão cố tình liếc nhìn long nhan trắng bệch của người nào đó, tiếp tục.
- " Theo ý của tiểu cô nương này và nếu lão phu không nhầm, trong tim hoàng thượng... có chứa tử cổ! "
Hí!...
Nghe xong lời Triệu lão, ai nấy đều không hẹn mà hít một ngụm khí lạnh.
Nổ tim mà chết, cũng quá tàn nhẫn đi?
Ai mà lại ăn gan hùm mật gấu dám hạ cổ hoàng thượng? Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776589/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.